Người một nhà vui vẻ hòa thuận trải qua một năm nữa. Năm nay Đại Bảo đã 18 tuổi, trong thôn có rất nhiều người tới cửa làm mai cho hắn nhưng đều bị Lý thị từ chối. Không phải bà không muốn nhưng số mệnh đứa nhỏ nhà bà nó như thế.
Nếu Đại Bảo còn phải đợi hai năm thì Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo lập tức trở thành đối tượng làm mai. Đào Tam gia và Lý thị cho rằng có thể đính thân trước rồi đợi hai năm nữa thành thân cũng không muộn.
Nhị Bảo nói: “Đại ca còn chưa đính thân thì sao có chuyện đệ đệ đã đính thân trước. Nếu bị những kẻ không biết gì truyền ra ngoài chửi bới thì chẳng phải hủy hoại đại ca ư?”
Tam Bảo và Tứ Bảo đều gật đầu, Đào Tam gia thì tức thổi râu. Nhưng Nhị Bảo nói cũng có lý, người ta thường bảo ‘nhiều người cùng nói thì đến vàng cũng phải mòn’. Lời đồn đãi luôn đáng sợ, vì thế sau khi nghĩ kỹ cả nhà vẫn nghe theo kiến nghị của Nhị Bảo. Nếu đã phải đợi thêm 2 năm thì cùng nhau đợi hết đi!
Chỗ Phan chưởng quầy bên này tạm thời yên tâm vì được Trương tiên sinh giúp đỡ. Nhưng bà mối Triệu mãi không có tin tức gì, bản thân ông ta lại tới tìm vài lần thấy bộ dạng bà ta ấp úng thì cũng hiểu ra vài phần. Ông ta cũng lười hỏi tiếp. Sau khi bà mối Triệu tiễn ông ta đi rồi mới oán giận nói: “Kén rể còn đòi hỏi cao như thế, nhà ai có con trai tốt như vậy mà còn để con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410565/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.