Quả nhiên Đại Bảo lại nghiêm túc ghi sổ, tính sổ, bộ dạng này khiến Phan chưởng quầy đặc biệt thích. Người ta đều nói ‘mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích’, ông ta lúc này cũng là như thế. Nghĩ tới hành động hôm nay của Tống Đại Dũng khiến ông ta càng xác định muốn Đại Bảo làm con rể nhà mình. Phan chưởng quầy nghĩ nghĩ sau đó nhàn nhạt cười, đợi tới khi trà cũng lạnh thì Đại Bảo mới xong việc. Lúc này Phan chưởng quầy đứng lên, nói: “Cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi!”
Đại Bảo lại kiểm tra quầy một lượt mới đi theo Phan chưởng quầy tới phía sau. Ông ta lẩm bẩm: “Tuổi trẻ đúng là tốt, chỉ nguyên tinh thần này là ta đã không bằng rồi!”
Đại Bảo tiễn ông ta tới cửa ra sân sau mới về phòng của mình. Quý Bình đã ngủ, còn ngáy không nhỏ. Hiện tại Đại Bảo đã quen nên vừa đặt mình là cũng ngủ ngay.
Tống Đại Dũng làm việc ở Duyệt Lai Phạn Quán ba tháng. Trong hai tháng đầu hắn còn cần mẫn, nhưng tới tháng thứ ba là hắn bắt đầu trộm lười. Quý Bình oán giận nói cái tên Tống Đại Dũng này sao lại lười như thế, ngoài Phan chưởng quầy chẳng ai sai được hắn việc gì. Đại Bảo thì chỉ cười nói: “Lúc không có Tống Đại Dũng ngươi vẫn làm tốt đó thôi? Hiện giờ có hắn mà sao ngươi còn oán giận thế!”
Quý Bình cáu: “Vĩnh Kỳ, ngươi không biết đâu, trong lòng ta vẫn luôn không cân bằng. Tống Đại Dũng lấy tiền công bằng ta nhưng chỉ biết lười biếng dùng mánh lới, còn thổi phồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410566/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.