Lần này Tam Bảo tới Bách Thảo Dược Hành, công việc cũng không tệ lắm. Tay chân hắn cần mẫn, miệng cũng nhanh nhảu nên Lý chưởng quầy rất vừa lòng với hắn và mang hắn theo tới huyện thành mấy lần. Tam Bảo kích động cực kỳ, có rảnh hắn lại tới chỗ Đại Bảo và Nhị Bảo kể chuyện mình biết về huyện thành.
Ba anh em ở trấn trên, người làm anh cả như Đại Bảo lập tức gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em. Ngoài những lúc hắn rảnh sẽ đi thăm Tam Bảo thì mỗi lần Tam Bảo tới tìm hắn bô lô ba la kể những chuyện mới mẻ hắn cũng sẽ lải nhải mấy câu cũ rích như: Ra ngoài làm việc phải để ý an toàn, gặp chuyện phải cảnh giác, phải có tâm phòng người nhưng không thể hại người. Tam Bảo rũ tai chờ anh hắn lải nhải xong sẽ lấy cớ đi thăm Nhị Bảo để nhanh chóng chuồn đi.
Nhị Bảo không bà mụ như anh cả nhưng tâm tư đều đặt ở việc học y. Mới đầu Tam Bảo tới tìm hắn còn kiên nhẫn nghe tên kia kể lể, nhưng sau đó bất kể tên kia nói gì hắn cũng chỉ chăm chú đọc sách y. Tam Bảo cảm thấy không thú vị thì oán giận: “Nhị ca, đệ cảm thấy ở trong lòng huynh thì y thư và người bệnh đều quan trọng hơn đệ.”
Nhị Bảo cười nói: “Nếu đệ mà thành người bệnh thì địa vị sẽ tăng lên!”
Tam Bảo tức quá vung nắm tay lên nhưng Nhị Bảo chỉ ngồi đó cười nhạt nói: “Nếu thật sự bị bệnh thì đừng giấu, tìm người tới báo nhị ca một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410564/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.