Chương trước
Chương sau
Tôi gỡ hai tay nữ cảnh sát ra, ai ngờ nàng lại thuận thế để rơi khăn tắm quấn ở trước ngực, nháy mắt sắc xuân tràn đầy một mảnh.
Một dáng người kiều diễm tuyết trắng chui vào mắt tôi, không sót chút gì.
Tôi nhắm hai mắt lại nói: “Đừng làm loạn, chính sự quan trọng hơn.”
Nữ cảnh sát cười hì hì nói: “Nhìn ngươi kìa, căn bản là đang cố gắng nín nhịn, ta thích. Lại còn nhắm mắt, giả bộ giống như thật vậy, ngươi cho rằng ngươi là hòa thượng à?”
Tôi không muốn cùng nữ cảnh sát đùa giỡn không đứng đắn như vậy. Tôi mở mắt đẩy nàng ra, nghiêm trang nói: “Ta có giới hạn của mình.”
Nữ cảnh sát nói: “Ta cũng có a. Vừa rồi là muốn nói chuyện với ngươi mà thôi, ngươi xem ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
Một câu ngược lại làm tôi nghẹn nửa ngày không nói thành lời, cuối cùng nữ cảnh sát quấn lên khăn tắm, hỏi tôi: “Bước tiếp theo nên làm như thế nào?”
Tôi nhịn không được châm một điếu thuốc, thở dài nói: “Sự tình càng phức tạp.”
Vẫn luôn đau khổ tìm kiếm tên Lưu Minh Bố cuối cùng, ai ngờ không chờ tôi tìm tới cửa, hắn ngược lại lại chủ động tới tìm tôi.
Cái này không nói, nhưng tin tức hắn mang cho tôi lại làm cho tôi cực kì chấn động.
Tôi thật sự không biết nên tin tưởng ai. Hiện tại trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Cát Ngọc, Tô Trinh cùng với Âu phục đại thúc tuy rằng biết trong đám Lưu Minh Bố có một người là thật, nhưng lại không biết ai mới là thật.
Nhị gia hiện giờ đã là hồn phách cũng không thể giúp tôi quá nhiều.
Còn Quỷ Vương cùng Số 73 thì theo như lời tên Lưu Minh Bố cuối cùng nói với tôi, làm tôi cũng có chút không thể tin được.
Cẩn thận nghĩ lại, có thể thật tình giúp đỡ tôi hình như cũng chỉ còn lại nữ cảnh sát yêu kiều thướt tha trước mặt này. Nhưng mà khi nàng ở với tôi lại khá là khó khống chế.
Ở trong khách sạn hai ngày, điện thoại của tôi có một cái tin nhắn gửi đến, vẫn là người lạ gửi.
Tôi nhịn không được muốn cười, di động này từ lúc mua trở về đến nay không có bạn bè thân thích gì liên hệ qua, trêи cơ bản đều là người lạ.
Mở ra thấy nội dung tin nhắn là: “12 giờ đêm mai, ngươi trở về tổng trạm tiếp tục lái xe buýt số 14, đến lúc đó tất cả sẽ thấy rõ ràng. Ta.”
Cuối tin nhắn còn có một chữ ‘Ta’, ý tứ rất rõ ràng đối phương chính là tên Lưu Minh Bố giả cuối cùng kia, một tôi khác.
Xóa bỏ tin nhắn, nữ cảnh sát hỏi tôi: “Ngươi làm sao mà cau mày, suy nghĩ chuyện gì?”
Tôi mơ hồ cảm thấy ngày mai chính là lúc triển khai quyết chiến kịch liệt, bởi vì tên kia nói đến lúc đó tự nhiên sẽ thấy rõ mọi chuyện.
Tôi không muốn để nữ cảnh sát dấn thân vào nguy hiểm, nàng đã giúp tôi quá nhiều, lại tiếp tục nữa, chỉ sợ cả đời này tôi không thể trả hết món nợ ân tình này.
(edit: Đúng thật, trước giờ đa số toàn người lừa a Bố, ngay cả Cát Ngọc cũng lừa trái tim a Bố để sống lại. Trừ Nhị gia thì Nữ cảnh sát cho tới nay vẫn đang hỗ trợ vô điều kiện)
“Không có việc gì, ngày mai ta trở về tổng trạm một chuyến, vài ngày không về cũng không hay lắm.”
Nói xong, tôi dẫn nữ cảnh sát xuống lầu đi ăn cơm.
Nữ nhân này đa số vẫn là ngốc, nguyên bản muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, lại bị tôi dụ dỗ đi xuống lầu ăn cơm, lập tức sung sướиɠ cười hì hì giống như nha đầu ngốc theo tôi đi xuống lầu.
Có một câu nói đại khái có ý là nữ nhân rơi vào bể tình đều sẽ biến thành ngu ngốc.
Có thể nói nữ cảnh sát trước kia là tâm cao khí ngạo, khinh thường bất cứ kẻ nào. Ngay cả lần đầu tiên gặp tôi cũng xem tôi như một con chó, buộc lên cổ tôi bộ dây thừng đen, sau đó lúc cùng đánh với bất luận kẻ nào, nàng đều xem thường.
Nhưng từ sau khi đi theo tôi, thái độ này chậm rãi thay đổi. Mới đầu chỉ là cung kính, ngẫu nhiên khiêu khích tôi vài cái. Về sau tôi lại chậm rãi cảm giác được thái độ của nàng chuyển biến. Hiện tại nàng ở trước mặt tôi, tựa như một cái tiểu nữ hài có chỉ số thông minh là số âm.
Xem ra nữ nhân khắp thiên hạ đều như vậy, chỉ cần lâm vào bể tình, quá dễ bị gạt……
Buổi chiều hôm sau, tôi trở về trạm vận chuyển hành khách. Lúc tới văn phòng thì nhìn thấy lão tài xế Lương ngồi ở bàn làm việc của tôi đang sửa sang lại văn kiện.
Nhìn thấy tôi trở về lão Lương vội vàng đứng dậy cười hỏi tôi: “Tiểu Bố a, đã trở lại?”
“ n, Lương thúc, gần đây trạm vận chuyển hành khách hết thảy vẫn ổn chứ?”
Lão Lương là một tài xế già lái xe gần hai mươi năm, có thể nói là người già nhất trong trạm vận chuyển hành khách của chúng tôi. Xem ra khi tôi không ở đây, trạm vận chuyển hành khách đều do lão phụ trách.
Nhưng mà lão Lương là người trời sinh chính trực, có một nói một, có hai nói hai, chưa bao giờ quanh co lòng vòng, nghe nói cũng đúng là bởi vì tính cách như vậy nên luôn không được lòng người, đặc biệt là cao tầng trong công ty. Lúc tham gia họp hành, lão Lương luôn chỉ ra rất nhiều điểm sai phạm, cho nên làm hai mươi năm cũng không có được thăng chức, nhưng mà tiền lương nhưng thật ra tăng không ít.
Bấm quảng cáo ủng hộ mình với nhé
Tôi pha một ấm trà, rót cho lão Lương một ly bê qua. Lão Lương vội vàng đứng lên đưa tay tiếp, thụ sủng nhược kinh nói:
“Ai da, tiểu Bố a, ngươi hiện tại là giám đốc, bê trà cho ta không tốt lắm a.”
“Ha ha, Lương thúc, không có chuyện gì, chỗ này chỉ có hai ta.”
Khi nói chuyện, chúng tôi ngồi ở sô pha, tôi vắt chân bắt chéo, chậm rãi thưởng thức trà Thiết Quan m, trong lòng suy nghĩ đêm nay nên chuẩn bị trước như thế nào.
Bỗng nhiên lão Lương nói: “Ai, đúng rồi tiểu Bố a, hài tử tiểu Vĩ kia mấy ngày nay sao không đi làm?”
Trần Vĩ đột nhiên mất tích có lẽ toàn bộ tổng trạm đều đã biết, công nhân trong trạm vận chuyển hành khách đều biết tôi cùng Trần Vĩ có quan hệ tốt nhất, cho nên lão Lương hỏi tôi chuyện này tôi cũng không để ý nhiều.
“Hình như là từ chức?” Tôi cũng dùng ngữ khí không quá xác định nói.
“Từ chức?!”
Lão lương kinh ngạc không thôi, còn đưa tay đẩy mắt kính trêи mũi một chút.
“Đúng vậy, khoảng thời gian trước hắn nói tiền lương quá thấp, không muốn làm.”
Bởi vì tôi biết Trần Vĩ vốn dĩ rất tham, nguyên bản hắn là giám đốc, một năm có thể kiếm rất nhiều mỡ, sau lại phải làm tài xế trong lòng khẳng định khó chịu.
Lão Lương nga một tiếng nói: “Nguyên lai là như vậy a, đứa nhỏ tiểu Vĩ này làm người cũng không tồi, chỉ là quá coi trọng đồng tiền, ai, ngươi nói cả đời người có ăn có uống không phải là được rồi sao? Kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Đúng không?”
Tôi liên tục gật đầu cười nói: “Lương thúc nói chí phải.”
“Nhưng mà ta cảm thấy đứa nhỏ tiểu Vĩ này, hẳn là cố ý lấy lý do từ chức, để cho công ty tăng lương cho hắn, hắc hắc, tiểu tử này tâm địa gian giảo cũng không ít!”
Tôi sửng sốt nói: “Ách…… Có lẽ là vậy.”
Lão Lương nghiêng người qua cười nói: “Khẳng định là vậy! Hai ngày nay ta thường xuyên nhìn thấy tiểu tử kia đi tới đi lui ở cửa trạm vào buổi tối. Hút hết một điếu lại một điếu thuốc nhưng không có đi vào, đại khái đứng hơn mười phút hắn lại rời đi không tiến vào. Đây khẳng định là suy nghĩ làm như thế nào để báo cáo cùng cao quản đi.”
Lão Lương nói còn chưa hết, tay tôi run run thiếu chút nữa đánh rơi cái ly xuống đất, tôi vội vàng hỏi: “Lương thúc, người nhìn thấy…… Trần Vĩ?”
“Đúng vậy, hai ngày nay ta thấy hắn đứng ở cửa qua camera, vẫn luôn hút thuốc, đứng hơn mười phút rồi đi, liên tục hai ngày.”
Ầm ầm!
Trong đầu tôi như sét đánh trời quang, một tia sét này suýt nữa làm tôi choáng váng.
Chẳng lẽ lời nói của tên Lưu Minh Bố cuối cùng là thật? Quỷ Vương thật sự cũng đang diễn kịch?
Hắn, một lão gia hỏa tu luyện hơn một ngàn năm, sao có thể dễ dàng tẩu hỏa nhập ma?
Quỷ Vương đã từng nói là hắn an bài giết Trần Vĩ, mặc kệ ảnh chụp cùng tờ giấy bên trong ghế xe có phải hắn bỏ vào hay không, mặc kệ Quỷ Vương an bài như thế nào, dù sao việc này hắn là thừa nhận.
Nhưng hiện tại lão Lương lại chính mắt thấy được Trần Vĩ qua camera, cái này nên giải thích như thế nào?
“Lương thúc, có phải người nhìn lầm rồi hay không? Hai ngày nay nếu Trần Vĩ tới làm sao lại không gọi điện cho ta, dù sao quan hệ của chúng ta cũng rất thân thiết a.”
Tôi muốn xác nhận mức độ tin cậy tin tức này một chút, cho nên nói như vậy
Lão Lương buông xuống chén trà trong tay, phun lá trà trong miệng vào thùng rác, quay đầu lại nói: “Khẳng định là tiểu Vĩ a, camera khẳng định sẽ không sai.”
Tôi vội vàng chạy về bàn làm việc, mở máy tính, mở camera, không bao lâu liền tìm thấy vài đoạn video rồi như lời lão Lương nói.
Trong màn hình, Trần Vĩ tới tới lui lui ở trước cổng lớn, thuốc lá một cây tiếp một cây hút, hút xong liền đem tàn thuốc tùy ý ném trêи mặt đất, hơn mười phút quay đầu bỏ đi, giống như hắn tới cửa trạm chỉ để hút thuốc.
Sao có thể? Trần Vĩ đã bị tôi giết chết, đây là tận mắt tôi nhìn thấy!
“Trong hai ngày này, mặt đất ngoài cửa trạm có quét dọn hay không?”
Bởi vì bên ngoài trạm vận chuyển hành khách quét dọn không cố định, dù sao thấy bẩn thì sẽ quét một chút, không bẩn thì mười ngày nửa tháng cũng không quét tước gì.
Sau khi Lương thúc nói không có, tôi bước nhanh xông ra ngoài, tới cửa trạm vận chuyển hành khách, cúi đầu nhìn xuống lập tức vỗ tay lên đầu nói: “Có chuyện rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.