Trêи mặt đất không có tàn thuốc!
Tôi vội vàng chạy khắp toàn bộ trạm vận chuyển hành khách hỏi tất cả các cô lao công, tất cả đều nói còn chưa có quét trước cửa trạm.
Tôi tính toán thời gian một chút, nếu thật sự Trần Vĩ đã chết, vậy ngày hôm qua đúng là ngày đầu thất của Trần Vĩ . Chẳng lẽ đây là quỷ hồn Trần Vĩ trở về?
Bởi vì tham niệm của hắn chưa buông cho nên không chịu đi, còn phải về nhìn một cái?
Trầm mặc hồi lâu, tôi quay trở về văn phòng, lão Lương đã trở về ký túc xá của mình, tôi ngồi sững sờ ở bàn làm việc, sắc trời tối dần. Màn đêm chầm chậm buông xuống.
“Mặc kệ, trước xuất chuyến đã.” Tôi vỗ bàn làm việc một phát, thầm nghĩ trước tiên đem chuyện đêm nay xử lý, nhìn xem đằng sau đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Tôi biết cả đời Lưu Minh Bố tôi chỉ cần cùng Quỷ Nhãn dính dáng thì đừng nghĩ tới sống yên ổn. Tôi cảm thấy việc mấu chốt nhất cần phải làm là nghĩ cách đem Quỷ Nhãn trong cơ thể tôi bỏ đi, ít nhất thì cũng phải đem cỗ sức mạnh từ trong cơ thể tôi phát ra ngoài.
Có những lúc, thân mang trọng bảo lại không phải là chuyện tốt.
12 giờ khuya, tôi lái xe buýt số 14 ra khỏi tổng trạm.
Trêи đường tôi vẫn luôn suy nghĩ, khi Trần Vĩ mở ra ghế lái thì đã có người lấy đi đồ vật bên trong, đó sẽ là ai?
Mà sau khi đồ vật bên trong ghế lái bị lấy ra, lại để vào tờ giấy và tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672204/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.