Chương trước
Chương sau
Mọi người kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lên Thông Thiên tháp, móc sắt trêи dây thừng không biết vì sao lại quỷ dị lỏng ra!
Tôi thân hình thẳng tắp rơi xuống. Cuối cùng bùm một tiếng, rớt vào bên trong chiến hào, trong lúc rơi xuống đập xuyên qua một cây độc thụ, vô số gai độc liền chui vào da thịt tôi, khiến cho tôi đau hít vào một hơi khí lạnh.
Nước trong chiến hào rất bẩn, còn có một cỗ mùi vị khác thường, giống như là mùi thối của lá cây ngâm lâu, may mà nước bên trong chiến hào không sâu, nhiều lắm chỉ ngập đến hông tôi, nhưng bùn rất nhiều.
Hai chân ngập vào trong bùn giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có sức lực để trèo lên.
Mọi người nhanh chóng vọt lại, thả dây thừng xuống, đem tôi kéo lên, cởi ra quần áo trêи người, tôi chỉ mặc qυầи ɭót đứng ở bên miệng chiến hào, tên Béo vội lấy ra một chai nước giúp tôi lau rửa một chút, u phục đại thúc lại là lấy ra một cái nhíp nhỏ, giúp tôi nhổ đám gai độc ra.
Tôi nói: “Chúng ta cũng đừng ở chỗ này thất thần, Thông Thiên tháp gần ngay trước mắt, tiên tiến nhập Thông Thiên tháp, cho dù Vũ Hóa Băng đuổi tới đây cũng không sợ nàng.”
Mọi người thu thập đồ vật, chạy nhanh hướng tới Thông Thiên tháp tháp cơ đi đến.
Đứng ở dưới tháp cơ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ai cũng không nhìn ra Thông Thiên tháp này đến tột cùng cao bao nhiêu, bởi vì một nửa Thông Thiên tháp đều giấu trong mây, không thể nào nhìn thấy đỉnh tháp.
Lối vào Thông Thiên tháp không có cánh cửa, chỉ có một khung cửa bằng đá, nhìn lại hai sườn cửa đá, có thể thấy là trước kia hẳn là có cánh cửa gỗ, chả qua thời gian lâu dài, cửa gỗ đều đã mục nát cả rồi.
Trong tầng một Thông Thiên tháp đều khắc hoạ một ít bích hoạ cổ quái. Trong đó ở vách tường phía Tây có khắc hoạ một bức đồ án hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi.
Đó là một người có thân người đầu voi, ngồi xếp bằng ngồi ở trêи đài sen, phía dưới còn có rất nhiều người hành lễ. Tôi nhìn chằm chằm bích họa này, cảm thấy phi thường quái dị.
Một người thân người, nhưng lại có một cái đầu voi, đặc biệt là hai căn ngà voi trêи mặt kia, cùng với một cái vòi voi thật dài, đây thật đúng là để người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đây là yêu quái hay vẫn là Bồ Tát?” Tên Béo chỉ vào bích hoạ, hỏi chúng tôi.
Mọi người đồng thời lắc đầu, u phục đại thúc vẫn đang dùng cái nhíp giúp tôi nhổ gai độc trêи người, bỗng nhiên đối với tôi nói: “A Bố! Mau xem trêи người của ngươi làm sao vậy?”
u phục đại thúc nói khiến cho mọi người chú ý, tôi cúi đầu hướng tới trêи hai tay mình nhìn lại, những cái gai độc đâm vào da thịt tôi thế mà chậm rãi bị đẩy ra từ từ, hơn nữa miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Độc trêи người của ngươi đã giải hết?”
Nhị gia đi tới, ôm đầu tôi, mở ra mí mắt tôi, cẩn thận nhìn, lại nắm lỗ tai tôi, nhìn nhìn sau tai tôi, cuối cùng nghi hoặc nói:
“Độc thụ trong chiến hào, có thể giải độc trêи người của ngươi?”
Đây, điều này quá là quái lạ rồi. Củ cải hình người có thể giải độc, cái này tôi tin, dù sao lợn rừng lông đen cũng liều mạng phải ăn nó. Nhưng gai độc cắm ở trêи người tôi cũng có thể giải độc?
Có lẽ cái này gọi là lấy độc trị độc, nhưng hai loại độc tố này thật sự có thể khắc chế lẫn nhau sao?
Lòng tôi sinh ra một cái ý nghĩ.
Đây là Lão Lạt Ma cố ý mà làm, cũng là chỗ cao minh của Lão Lạt Ma khi để tôi ăn vào viên độc dược, có lẽ độc dược này có thể cùng bất cứ loại độc tố nào tương dung, lấy độc trị độc.
Nói cách khác, tôi ăn vào độc dược Lão Lạt Ma cho tôi, nếu thời gian dài không trúng độc khác, tôi rất có thể sẽ chết.
Nhưng tại nguyên thủy rừng rậm, cái khác không có, chính là sinh vật mang độc nhiều.
Một đường đi tới trúng độc không ít lần, mỗi một lần, độc trêи người tôi liền giảm bớt một ít.
Đi tới cuối cùng, sau khi rơi xuống trêи cây độc, độc trêи người toàn bộ đều thanh trừ! Thái Tuế sống giúp tôi nhanh chóng chữa trị thân thể liền hoàn toàn chứng minh trong cơ thể đã không có bất luận độc tố gì, sức mạnh của Thái Tuế sống cũng có thể thôi phát tới cực hạn.
Tôi âm thầm kinh ngạc cảm thán: “Lão Lạt Ma cũng thật sự là kỳ nhân a, hắn cùng Quỷ Vương giống nhau, đều có thể tính toán đến cực hạn những chuyện sắp diễn ra.”
Nhưng tôi biết, trong tay Lão Lạt Ma có Thiên Diễn Đồ, mà Thiên Diễn Đồ cùng Quỷ Nhãn có quan hệ rất lớn, Lão Lạt Ma có thể đoán trước tương lai, có lẽ là bởi vì hắn từ trong Thiên Diễn Đồ mở được thiên cơ nào đó. Nhưng Quỷ Vương như thế nào có thể đoán trước tương lai, vậy không ai biết.
Tôi mặc xong quần áo, đối với mọi người nói: “Vậy liền đi thôi, đi lên đỉnh tầng Thông Thiên tháp trước, thu hồi đồ vật Quỷ Vương yêu cầu, sau đó liền trở về.”
Mọi người hướng tới lầu hai đi đến, mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, bỗng nhiên u phục đại thúc phía trước liền đối với mọi người phía sau vẫy vẫy tay, ý bảo chúng tôi dừng lại.
Chỉ thấy hắn khom lưng nhặt lên một cái hộp gỗ nhỏ từ trêи mặt đất, chậm rãi mở ra, trong hộp gỗ nhỏ có một tờ giấy, truyền lại cho chúng tôi xem, bên trêи viết một đoạn lời nhắn:
“Tầng mười, bảy người đi lên. Tầng hai mươi, năm người đi lên. Tầng ba mươi, ba người đi lên. Ngoài tầng 30, A Bố một người lên trời.”
Mọi người xem tờ giấy đều choáng váng.
Tôi cũng không rõ a, đặc biệt là một câu cuối cùng, A Bố một người lên trời. Đây là nói để tôi đi tìm chết sao?
Tôi hỏi Nhị gia: “Thông Thiên tháp rốt cuộc có mấy tầng a?”
Tôi mơ hồ nhớ rõ giống như ai cùng tôi nói Thông Thiên tháp hình như là có chín tầng, Nhị gia gãi gãi đầu nói:
“Trong ruyền thuyết, Thông Thiên tháp là có chín tầng, nhưng dù sao kia cũng là truyền thuyết…”
Cát Ngọc nhìn chằm chằm tờ giấy, nói: “Ý tứ này hẳn là để nhóm người chúng ta cứ đi mỗi mười tầng liền phải lưu lại hai người, sau 30 tầng, nhất định A Bố phải một thân một mình đi tiếp.
Dù sao xem ý tứ trêи tờ giấy, hẳn là như vậy.
Mọi người thương nghị, quyết định trước tiếp tục đi. Lúc này đã là sáu giờ, sắc trời tuy nói còn có chút ʍôиɠ lung, nhưng cũng đã sáng, từ cửa sổ nhỏ trong tháp nhìn ra ngoài, bên ngoài mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách tí tách.
Tới tầng mười, mọi người dừng lại ở trong tháp, hướng tới bốn phía quan khán, vẫn là một ít dị vực bích hoạ, không ai có thể xem hiểu.
Tên Béo hỏi: “Ai, để lão tử mệt muốn chết rồi, bên trêи ta liền không đi, ta thật bò là không nổi cầu thang này nữa, các ngươi ai đi thì đi thôi.”
Mấy người nhìn nhau, tên Béo đã tự giác lựa chọn lưu lại, cuối cùng Nhị gia nói: “Ta già rồi, một đống tuổi, cầu thang quá cao, bò lên quá mất sức, ta cũng lưu lại đi.”
Cuối cùng, Nhị gia vỗ vỗ bả vai tôi, ý vị thâm trường nhìn tôi một cái, đồng thời hướng trong tay tôi nhét một thuốc viên nhỏ màu đen, đối tôi nói: “Ngàn vạn đừng ăn a, đây cũng không phải là để ăn, nếu tao ngộ cao thủ, liền đem cái này đập đến trêи mặt đất, ngươi là có thể chạy trốn.”
Tôi ừ một tiếng, xem ra Nhị gia cũng biết tôi là cái đồ tham ăn a, đặc biệt dặn dò không thể ăn.
u phục đại thúc, tôi, Cát Ngọc, Tô Trinh, nữ cảnh sát, năm người chúng tôi tiếp tục hướng tới bên trêи xuất phát, đi đại khái hơn mười phút sau, mọi người tới tầng thứ hai mươi, giờ phút này cách mặt đất đã bốn năm mươi mét, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy mênh mang rừng rậm, mênh ʍôиɠ vô bờ, trong mắt chỉ có một màu xanh khắp thiên địa.
Nữ cảnh sát nói: “Ta không đi, dù sao ta chỉ là muốn đi theo A Bố, phụ tá A Bố mà thôi, bí mật Thông Thiên tháp ta không có hứng thú, ta liền lưu lại tại đây đi.”
Cát Ngọc cùng Tô Trinh, ở trải qua một đoạn thời gian trao đổi, hai người thân như tỷ muội, ai cũng không muốn lưu lại.
Còn tôi, càng không cần phải nói, Quỷ Vương đã điểm danh để chính tôi một người đi đến cuối cùng, tôi khẳng định không thể lưu lại.
u phục đại thúc gãi gãi đầu, nói: “Ta đây cũng lưu lại đi.”
Tầng thứ hai mươi, u phục đại thúc cùng nữ cảnh sát lưu lại, tôi cố ý phân phó một câu:
“Các ngươi đừng đánh nhau, hiện tại đều là người nhà.” Hai người đều gật gật đầu.
Tôi cùng Tô Trinh, Cát Ngọc tiếp tục đi phía trước, mỗi đi một tầng đều là thật cẩn thận, hơn nữa trong Thông Thiên tháp trong này rất là quái dị, không biết đã xây dựng từ bao nhiêu năm trước, bên trong vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa không có bất luận chỗ nào có mạng nhện, giống như là có người hàng năm quét tước.
Tới tầng thứ ba mươi, tháp thân đã không còn lớn như trước, dù sao Thông Thiên tháp này cũng là càng lên cao, tháp thân liền càng bé.
Tôi đối với hai người nói: “Hai người liền lưu lại nơi này đi, còn lại đường chính tôi đi tiếp.”
Đi lên đến tầng 30 Thông Thiên tháp, thời gian đã qua hơn nửa giờ, bên ngoài mưa vẫn còn tí tách tí tách rơi xuống, tôi hít sâu một hơi, hướng tới cửa thang tầng thứ 31 nhìn thoáng qua, liền sải bước đi tới.
Vừa đi đến tầng thứ 31, cả người tôi chấn động, cảm thấy rõ ràng sự tình có chút không thích hợp.
Tầng 30 phía dưới, trong tháp đều có rất nhiều bích hoạ, mà từ tầng thứ 31 này bắt đầu, trong tháp rỗng tuếch, giống như phòng phôi thô, nhưng chính giữa tháp lại nhiều ra một vật…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.