Chương trước
Chương sau
Editor: Cua
Tôi cười nói: Trần ca, chuyện lớn gì? Hai huynh đệ chúng ta còn nói lừa gạt với không lừa gạt cái gì, thật quá khách khí.
Trần Vĩ nghiêng đầu, mặt nghiêm chỉnh nói: Ài, vậy cũng không được. Lão ca ta xác thực lừa ngươi, là lão ca không đúng, có điều cũng là do ngươi không tử tế a, nếu không ta cũng sẽ không lừa ngươi, đúng không?
Trần Vĩ triệt để say rồi.
Tôi không có say, kỳ thực tôi cũng không muốn biết hắn lừa tôi cái gì, cũng có thể là hắn đang nói nhảm, hoặc là chuyện hắn muốn nói chỉ là chuyện nhỏ. Vì lẽ đó, tôi cũng không để ý.
Trần Vĩ lại uống một hớp lớn, chép miệng một, vỗ bờ vai của tôi nói: Ai nha lão đệ, ngươi bị cục cảnh sát tóm, đó là do ta báo cảnh.
Cánh tay bưng chén rượu của tôi run lên, suýt chút nữa đem chén rượu ném xuống đất. Nhưng trêи mặt tôi không chút biến sắc, tôi cười hỏi: Trần ca, là ngươi báo cảnh sao?
Trần Vĩ gật đầu, hai mắt ʍôиɠ lung, nói: Ân, đúng, đúng, là ta báo cảnh sát.
Trần ca, vậy ngươi báo cảnh sát làm gì?
“Khà khà, còn có thể làm gì, Bắt… Bắt ngươi chứ làm gì. Trần Vĩ ợ một hơi rượu, mắt say lờ đờ lim dim nhìn tôi.
Tôi híp mắt. Nhẫn nhịn tức giận trong lòng, gương mặt vẫn tươi cười hỏi: Vì sao muốn bắt tôi?
Trần Vĩ nói: Ngươi… Ngươi không tử tế, ba lần bốn lượt, đều là không giúp ta, ngươi không biết nha, thân thể ta đã sắp mục nát đến trêи mặt, không có cách nào khác, chỉ có thể báo cảnh sát bắt ngươi.
Trần ca, vậy vì sao ngươi lại để tôi ra trạm giam của cục cảnh sát?
Trần Vĩ nói: Khà khà, đây chính là chỗ cao minh của Trần ca ngươi Trần ca, trước tiên cho tới cục cảnh sát bắt ngươi, sau đó cứu ngươi ra, ngươi có cảm kϊƈɦ ta không? Khẳng định là came kϊƈɦ, sau đó sẽ thật tâm giúp đỡ ta.
Trần Vĩ tối hôm nay là thật cao hứng, uống thật là nhiều.Dường như đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra.
Hắn nói rất đúng. Sau khi hắn cứu tôi ra, tôi thực sự thật tâm giúp đỡ hắn, vì lẽ đó, này mới có lần thứ năm tiến vào nhà xưởng, nhắc tới cũng lạ, còn vừa vặn có người nhắc nhở tôi tìm tới con mèo già không râu.
Trần ca, cái máy quay mini ở trạm Mị Lực Thành là do ngươi lắp?
Trần Vĩ cười hắc hắc nói: Tấ nhiên.
Tôi đối Trần Vĩ đã không có sự thù hận. Bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết, hắn cũng chỉ là có mục đích nhỏ, cũng không phải là muốn hại tôi, chỉ là dùng một chút tâm cơ, khiến cho tôi cảm động, như vậy tôi liền thật tâm thật ý giúp hắn.
Có điều, có một việc tôi không nghĩ ra, liền hỏi: Trần ca, lờ báo chí viết, Lý Nhị Cẩu là chết vì tai nạn xe cộ. Cái máy thu hình của ngươi có quay được là ai không?
Hỏi đến chỗ này, thân thể Trần Vĩ đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói: Ôi a, đừng hỏi cái này, nửa phần video sau suýt chút nữa là hù chết ta.
Trần ca, Lí Nhị Cẩu và anh rể hắn thì sao? Cũng là do ngươi sắp xếp từ trước sao?
Tôi mới ra câu nói này, Trần Vĩ liền rầm một tiếng, ngã ở trêи bàn, bất tỉnh nhân sự.
Tôi thở dài, xã hội bây giờ, chỉ coi trọng tiền, có tiền liền có quan hệ, Trần Vĩ có tiền có địa vị có quan hệ, có thể tùy tiện làm cái chứng cứ, đem tôi bắt lại. Càng có thể tùy tiện nắm cái chứng cứ, đem tôi đưa trở ra.
Tôi tuy rằng đã dịch dung, nhưng Trần Vĩ rõ ràng muốn bắt tôi, có thể bịa ra trăm lí do, tùy tiện làm ra chứng cứ.
Kỳ thực cũng không phải là chứng cứ của hắn tốt, mà là quan hệ của hắn tốt, một chiêu này chính là cho tôi xem khổ nhục kế.
Tôi đoán, Trần Vĩ có khả năng không quen biết Lý Nhị Cẩu cùng anh rể Lí Nhị Cẩu, hắn trước đó chuẩn bị tốt máy thu hình, có thể chỉ là muốn quay lại dáng dấp của tài xế chuyến xe bus số 14 giải mạo kia, hoặc là quay một cái khác. Mà vừa vặn gặp phải tên bệnh nhân tâm thần Lí Nhị Cẩu kia.
Vừa vặn Lý Nhị Cẩu muốn giết tôi, ngược lại bị tôi bắn chết, mà tình cảnh này đã bị Trần Vĩ quay được, hắn lợi dụng đoạn video này, cùng với mạng lưới quan hệ của mình, trực tiếp tạo ra khổ nhục kế.
Tôi, đúng là trúng kế. Bị cảnh sát bắt, sau đó lại được thả ra. Trần Vĩ không phí chút sức nào, nhưng trong lòng tôi lại rất cảm kϊƈɦ, sau đó liền thật tâm giúp Trần Vĩ một lần.
Tôi nghĩ thầm, một số người đáng thương, quả thật có chỗ đáng hận.
Hôm nay tôi không đỡ Trần Vĩ về ký túc xá của hắn, mà là đi thẳng ra khỏi văn phòng, ngồi ở trước cửa lớn của tổng trạm, lẳng lặng hút thuốc.
Mãi cũng không thấy tôi về phòng ngủ, Cát Ngọc chạy đến hỏi tôi: A Bố, anh làm sao vậy?
Tôi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người bên cạnh, đưa tay kéo nàng.
Tôi lôi kéo Cát Ngọc, làm cho nàng ngồi ở trêи đùi của tôi, tôi từ sau lưng nàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng hỏi: Chờ công ty cấp nhà cho anh, anh sẽ không làm nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ làm ăn nhỏ, cho dù là bán bánh ven đường, dán màng điện thoại di động, đều được hết.
Cát Ngọc xì một tiếng nở nụ cười, tiếng lanh lảnh như chuông đồng, nói với tôi: A Bố, sao anh phiền muộn như vậy?
Tôi thở dài, nói: Không biết tại sao, chỉ là có một linh cảm không lành, chỉ cần làm đủ một năm, anh liền không làm nữa, aizz, mệt mỏi.
Cát Ngọc quay người lại, ôm tôi. Hai chúng tôi đang ngồi ở băng ghế trước cửa kí túc xá, gió đêm nhẹ thổi qua, không khí vui vẻ.
Khi Cát Ngọc cúi đầu hôn môi tôi, trong nháy mắt, nàng ah một tiếng hét lên, vội vàng dùng tay che miệng lại.
Em sao vậy? Tôi ngẩng đầu, hỏi Cát Ngọc.
Cát Ngọc sắc mặt trắng bệch mà nói: Tại sao bên trong cơ thể anh lại có trái tim? Hơn nữa… Hơn nữa vật kia cũng không giống trái tim.
Tôi sững sờ, nói: Đây là trái tim, là Đốt Tâm hành giả đưa cho anh một trái tim của phật, chỉ cần anh không dễ dàng sát sinh, liền không có chuyện gì.
Còn chuyện Thiên diễn đồ, tôi tạm thời không có ý định nói cho bất cứ ai.
Cát Ngọc nói: Không đúng, cái này không giống như trái tim Phật a.
Tôi cười nói: Không quan tâm nó có giống không, đều không quan trọng, trái tim của anh vẫn ở trong thân thể am là được.
Nhưng khi tôi vừa dứt lời, tôi chợt nhớ tới tấm hình tiên đoán tử vong, tấm hình tiên đoán tử vong của Bác Hải trở thành sự thật, của chú trung niên cũng thành sự thật, chỉ có điều tôi đúng lúc đó khuyên ngăn, nên hắn không bị giết chết, cũng không bị ném vào ránh nước bẩn.
Về phần tôi, là được mắt quỷ xoay chuyển thời không cứu trở về, chỉ còn lại Cát Ngọc.
Nếu như Cát Ngọc không có trái tim, nàng sẽ không phải e ngại việc bị móc tim, nhưng bây giờ tôi có trái tim, tôi không thể móc tim trong cơ thể nàng ra được.
Cái đó liên quan tới tiên đoán tử vong của Cát Ngọc…
Đột nhiên, tôi dùng sức ôm lấy Cát Ngọc, nói: Cát Ngọc, từ hôm nay trở đi, em không được đi đâu hết, nhất định phải ở nhà, đặc biệt là buổi tối, tuyệt đối không nên ra ngoài, tuyệt đối không nên ra ngoài ah!
Nói tới chỗ này,không chờ Cát Ngọc phản ứng lại, tôi nhanh chóng lôi kéo nàng chạy về ký túc xá. Lưu Minh Bố tôi F.A hơn hai mươi năm, thật vất vả mới tìm được bạn gái đẳng cấp nữ thần, tôi không muốn nàng lại một lần nữa gặp tai nạn.
Lúc đi vào túc xá, Cát Ngọc nói: A Bố, vừa nãy lúc em hôn anh, có một loại cảm giác, loại cảm giác này có chút…
Cát Ngọc nói đến chỗ này, dừng lại hồi lâu, cũng không tiếp tục nói tiếp.
Tôi nói: Có chút gì? Nha đầu tỷ tỷ, em cứ việc nói đi.
Tôi nói một câu nha đầu tỷ tỷ, khiến hai chúng tôi nhớ lại kí ức ngày bé, còn nhớ, năm ấy chúng tôi đều còn rất nhỏ tuổi, nàng lôi kéo tay nhỏ của tôi, đi lên sườn núi hái hoa trứng gà.
Cát Ngọc có chút thẹn thùng mà nói: Có chút buồn nôn…
Tôi rất lúng túng, gãi đầu một cái nói: Có thể là do tối nay anh không đánh răng?.
Cát Ngọc lập tức lắc đầu, kiên định nói: Không, A Bố, em không phải có ý đó, chỉ là lúc em hôn môi anh, từ trong miệng anh cảm nhận được mùi máu tanh tưởi, chính là mùi vị máu tươi bị đun sôi.
Tôi nói: Không thể nào? Khoang miệng của anh không thối rữa, cũng không ăn máu heo gì gì đó a.
Chuyện này hiện giờ trở thành cái bóng ma trong lòng tôi, Cát Ngọc tối hôm nay không hôn tôi nữa…tôi muốn hôn nàng, nhưng trước sau đều thấy ngại ngùng, tôi đưa tay, chặn ở trước mặt mình, dùng sức hà hơi, như thế lập lại lấy nhiều lần, tôi cũng không ngửi thấy mùi máu tanh.
Đưa tay sờ trái tim mình, ‘rầm rầm’ đập rất bình thường, tôi cũng không suy nghĩ gì, trực tiếp lên giường, ở sau lưng Cát Ngọc ôm vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nàng, tiến vào giấc mộng.
Lúc nửa đêm, tôi cảm giác hơi đói, tôi cảm giác trong tay cầm một cái giò heo (nguyên bản là: tương móng heo, mà mình không biết dịch ra sao, nên để là giò heo),thơm ngát, không nói hai lời, trực tiếp dùng sức cắn.
Ai ngờ vừa cắn một cái, giò heo kia liền bay đi! Không sai, là bay đi.
Tôi nhảy dựng lên, nắm lấy cái giò heo kia, hung hăng cắn, thật là thơm. Nhưng trước khi tôi kịp cắn xuống, bỗng nhiên não tôi truyền đến một cơn đau nhói, sau đó chính là tiếng kinh hô của Cát Ngọc: A Bố! A Bố! Anh làm sao vậy!
Tôi cả kinh, mở choàng hai mắt, phát hiện là mình mơ ngủ, mà Cát Ngọc nằm ở trêи giường, tôi nằm sấp ở trêи người nàng, đè lên thân thể nàng. Hung hăng trêи bả vai của nàng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.