*Editor: Mộc
Nó đang cười với tôi!
Khóe miệng nó nứt ra, rõ ràng lộ ra hai cái răng nanh, vẻ mặt này chắc chắn là cười!
Đồng thời khϊế͙p͙ sợ, tôi dường như cũng quên xem nó đến cùng là có chòm râu hay không rồi, vẫn là Trần Vĩ chạy tới. Tay cầm đèn pin soi, vui vẻ nói: “Đúng! Chính là nó, con mèo già không râu!”
Tôi giờ mới chú ý tới, con mèo già này cũng không hề có chòm râu, trước đây nhìn thấy mèo, mặc kệ to nhỏ, bất luận trắng đen, đều có chòm râu, đột nhiên nhìn thấy một con mèo già không có chòm râu, cũng cảm thấy thật rất quái dị.
Hơn nữa quái dị nhất chính là, Con mèo già này biết cười!
Mèo nhất định là không biết cười, còn tại sao nó lộ ra cái biểu cảm kia, tôi cũng nghĩ không thông.
Lúc này, tôi mượn đèn pin của Trần Vĩ chiếu sáng. Tôi nhìn vào bộ râu của con mèo già, liền phát hiện, có một thứ khiến tôi chấn động hơn.
Trêи rễ của râu ở hai bên miệng, không có rễ râu trên! Bởi vì không có dấu vết mọc râu ở bên trêи.
Quái!
Con mèo già này thật quái dị!
Trần Vĩ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Lão đệ, ngươi nói con mèo già này, có phải thành tinh rồi hay không? Sắp giống như con người rồi.”
Tôi nói: “Không biết, có điều con mèo già thật là quái lạ.”
Tôi vuốt đầu mèo, nhỏ giọng nói: “Uy, lão huynh, nếu như ngươi có thể phá tan bí mật trong nhà xưởng. Sau này ngươi muốn ăn cái gì, uống cái gì, ta liền bao hết, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1671997/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.