*Editor: Mộc Tại đây, vừa dứt lời, trong nháy mắt, gần như có hơn hai mươi lưỡi dao, xẹt qua những giọt mưa trong hư không, hung hăng chém về phía tôi! Người bên ngoài cũng hướng về phía tôi, rất nhiều người trong chốc lát bày ra tư thế muốn đem tôi băm thành thịt nát Tôi vội khom lưng tránh né, đồng thời vung chủy thủ trong tay, có thể ngăn mấy đao, chặn mấy đao. Tôi chỉ cảm thấy mười mấy thanh đao dài đồng thời chém vào chủy thủ của tôi, công kϊƈɦ mãnh liệt, kẽ tay giữa ngón tay cái và ngón trỏ chấn động và tê rần thủ đoạn giống như điện giật, chớp nhoáng đã đến cực hạn. Đột nhiên, nhị gia ở trong đám người quát lên một tiếng lớn: “Lấy mặt nạ xuống, đánh!” Nhị gia, chú trung niên, Bác Hỉ, ba người trong nháy mắt hạ gục mười mấy người đeo mặt nạ. Đặc biệt là nhị gia, một thân công phu không phải cho không, khả năng được từ nhỏ rèn luyện. Sau đó, Tôi phát hiện chân Bác Hỉ cũng không què nữa rồi! Lúc tới đây rõ ràng còn là một người què, tại sao khi đánh nhau bỗng nhiên biến thành hai cái chân khỏe mạnh. Lẽ nào đây không phải Bác Hỉ thật sự? Chúng lấy toàn bộ mặt nạ xuống. Trong nháy mắt lại chém chết ba mươi bốn tên, còn lại mười mấy người đeo mặt nạ, bỗng nhiên cũng lấy xuống mặt nạ. Còn chưa rõ bọn họ có ý gì, chỉ là liếc mắt nhìn lên mặt bọn họ, dựa vào ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn, trong phút chốc tôi thấy rõ khuôn mặt bọn chúng, sững sờ ngay tại chỗ. Bốn người giống hệt tôi, bốn người giống hệt nhị gia, bốn người giống hệt chú trung niên, bốn người giống hệt Bác Hỉ! Thêm chúng tôi, vừa vặn là năm người giống nhau như đúc! Nhị gia vừa nhìn thấy cảnh này, hét lớn một tiếng: “Nhanh đứng chung một chỗ!” Chúng tôi bốn người xác định đều là cùng một nhóm, giờ đây khoảng cách cách tương đối gần, liền mau mau đứng tựa lưng cùng nhau. Tôi âm thầm kinh hãi. Biết rằng còn lại 20 người đeo mặt nạ, khẳng định chính là cường giả bên trong cường giả (cường giả: người có võ nghệ cao cường),cao thủ trong cao thủ rồi. Thực lực của bọn họ so với 80 người đeo mặt nạ đã chết mạnh hơn nhiều lắm. Bọn họ tháo được mặt nạ, không chỉ không lộ ra dáng dấp người rơm, trái lại còn có thể biến thành bộ dạng của chúng tôi, đây tột cùng là ảo thuật, hay là tà môn ma đạo. Hiện còn không rõ ràng lắm. Ah! Tôi đang không biết giải quyết như thế nào, bỗng nhiên sau eo tê rần. Sau đó cảm thấy có một cây chủy thủ cắm vào sau eo tôi, cắm rất sâu, lưỡi dao thật lạnh, tôi đau đớn, cắn chặt hàm răng, quay đầu lại liếc mắt nhìn. Bác Hỉ nhếch môi, cười nham hiểm nói: “Ha ha ha, ha ha ha, một lũ ngu ngốc!” Nhị gia trợn to hai mắt, lập tức nâng (đỡ) tôi, mà thời điểm chú trung niên vung vẩy trường đao công kϊƈɦ Bác Hỉ, Bác Hỉ lùi lại một bước, bước tiến giống như như chuồn chuồn lướt nước, tránh khỏi sự công kϊƈɦ của chú trung niên. Tôi cắn răng, nói: “Tôi cảm thấy cái này… Cái này… Bác Hỉ này không đúng…” Nhị gia ôm tôi, vừa rồi trừng hai mắt,mặt đã trở thành không cảm xúc, hắn chỉ ôm tôi, một câu nói cũng không nói, giống như là mất hồn. Tôi còn không rõ chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên con rối hình người trong đám người cũng hét thảm lên một tiếng. Ah! Tiếng hét thảm này, so với tôi còn đau khổ hơn, tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vừa nãy bác Hỉ đánh lén tôi, nhị gia đứng sau lưng hắn, nhị gia trong tay cầm thanh đao, từ phía sau lưng hung hăng cắm vào trái tim của hắn. “Hừ hừ, đã sớm biết thủ đoạn của ngươi rồi, chỉ chờ ngươi ra tay!”. Nhị gia cắn răng một cái, xì một tiếng, rút loan đao ra. Nhờ ánh sáng mờ nhạt từ cửa lớn của nhà xưởng, tôi rõ ràng nhìn thấy dòng máu tươi từ lưng Bác Hỉ phun ra ngoài. Trái tim bị cắt, động mạch chủ bị vỡ, Bác Hỉ nhất định không sống nổi! Chỉ là, tôi không làm rõ được tại sao đang yên lành Bác Hỉ lại đột nhiên phản bội chúng tôi? Không có đạo lý ah. Hắn cũng là vì muốn đạt được Mắt quỷ sao? Ở trong đám người, nhị gia giờ đây cả người mềm nhũn, cũng co quắp ngã trêи mặt đất, đã biến thành một đống rơm rạ. Mà nhị gia ôm tôi, giờ khắc này trong mắt một lần nữa lóe hào quang, trêи mặt một lần nữa có cảm xúc, hắn sốt sắng hỏi: “A Bố, ngươi có thể chịu đựng được hay không?” Sắc mặt tôi trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu một cái, nhị gia không nói lời nào, đem tôi xoay ngược người lại, rút ra chủy thủ cắm sau eo tôi, lại lấy từ trong lồng ngực chút thuốc bột đi tới. “Có công hiệu của thái tuế sống, thêm vào kim linh chi phấn của ta, ngươi sẽ không có việc gì.” Nhị gia nói xong, liền đứng lên. Nhị gia trở về con đường đầy cỏ dại ở nhà xưởng: “Hừ hừ, trốn ở sau lưng, tưởng ta sẽ không tìm được ngươi sao?” Vừa dứt lời, hai mươi con rối hình người giống chúng tôi như đúc kia, bỗng nhiên mặt tối sầm, trêи cổ lập loè ra một ánh hào quang, trong phút chốc toàn bộ ngã trêи mặt đất, đã biến thành rơm rạ. Nhị gia quay về. trong hư không quát lạnh một tiếng: “Làm không tệ, hai ngươi có thể nghỉ ngơi đi. Nghỉ ngơi ở phía trước, tìm cái lão què chân kia cho ta.” Tôi biết chắc là nhị gia nuôi tiểu quỷ, trong bóng tối có thể giết chết hai mươi người đeo mặt nạ mạnh nhất này. Nhưng trong lòng tôi nghi hoặc không rõ, không nhịn được hỏi nhị gia, sao không thả tiểu quỷ ra trực tiếp tiêu diệt bọn họ? Nhị gia nhỏ giọng ở nói với tôi: “Tiểu quỷ lợi hại, nhưng không thể dùng linh tinh. Quỷ và người chung quy vẫn là khác biệt, có thể không dùng, thì tận lực không dùng. Không phải vạn bất đắc dĩ, không thể dễ dàng sử dụng, ghi nhớ kỹ đây, là sát chiêu cuối cùng!” Trong quá khứ, trêи đường đến đáy biển Quỷ Vực, nhị gia đã từng vì tôi mà bắt được một ma nữ không hề có tu vi, tôi cũng xác thực là không cách nào thả nàng ra. Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là tận lực không nên thả ra rồi, miễn cho tương lai bị quỷ phản phệ (phản lại chính mình, giống như hồi mã thương ấy). Không lâu sau, nhị gia nói: “Tìm được cái lão què chân rồi, đi theo ta.” Nhị gia lập tức mang theo chúng tôi, đi về bãi cỏ hoang phía bắc nhà xưởng, đây là một sân cỏ hoang, có hai cái giá chơi bóng rổ, nhìn tình cảnh hoang phế, trước đó, nơi này hẳn là sân bóng rổ trong nhà xưởng, cung cấp cho những nhân viên kia sau lúc tan tầm có thể chơi bóng rổ, tiêu khiển thời gian. Bác Hỉ nằm ở trong sân, như là ngủ rồi, nhị gia đi tới, cũng không thấy hắn ra tay như thế nào, tùy tiện vỗ vào chính giữa đỉnh đầu Bác Hỉ, nói một câu: “Bất sinh bất tử, không tăng không giảm, đạp đất đuổi ma, điểm kim chỉ lộ! (chịu @@) Vừa dứt lời, Bác Hỉ liền phát ra một tiếng ưm, sau khi mở mắt, mơ mơ hồ hồ mà nói: “Tại sao ta lại ở chỗ này?” Mọi người không đáp lời, hắn dùng lực vỗ vỗ vào trán, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Ta nhớ ra rồi, thời điểm ta đang cùng con rối hình người so chiêu, có người ở sau lưng đánh lén ta…ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không biết.” Trách không được mọi chuyện lại như vậy, tôi còn tưởng rằng Bác Hỉ trở mặt. Hóa ra là có người đeo mặt nạ đánh lén hắn, sau khi đem hắn giấu ở chỗ này, con rối hình người biến thành bộ dạng Bác Hỉ, sau đó tới giết tôi. May là nhị gia cơ trí, sau khi tôi bị đánh lén, giống như là dùng linh hồn, phương pháp cao thâm, cũng lợi dụng thân thể con rối hình người, đâm chết Bác Hỉ giả. Cũng coi như là lấy gậy ông đập lưng ông rồi. Khoan hãy nói, giờ đây tôi sờ sau eo, không đau nữa. Công hiệu của thái tuế sông cộng với cái nhị gia gọi là kim linh chi phấn, xác thực lợi hại! Khi tôi hỏi nhị gia: “Còn tiếp tụcđi vào không? Xem bộ dạng như vậy, cao nhân trong nhà xưởng hiển nhiên là không muốn để cho chúng ta tiến vào bên trong phân xưởng, trong này khẳng định giấu bí mật gì đó.” Nhị gia gật đầu, vỗ bờ vai của tôi nói: “A Bố, có tiến bộ nhiều. Vị cao nhân này ẩn nấp ở trong nhà xưởng, mục đích, thứ nhất, đúng là đang cản trở chúng ta tiến vào phân xưởng, một trong số những phân xưởng đó có thể là giấu món đồ quan trọng, không thể dễ dàng bị người khác khai quật ra. Thứ hai rất có thể bọn họ giấu bản thân ở trong phân xưởng. Chú trung niên giương đao, nói: “Vậy chúng ta liền đi vào giết!” Nhị gia không lên tiếng, chỉ là khóe miệng phác hoạ ra một nụ cười quái dị. Mưa mãi không ngừng, sau một lúc lâu, nhị gia nói: “Nếu muốn đấu với ta, vậy ta liền đấu với hắn đi, đêm nay chúng ta tạm thời trở về, ngày mai trở lại.” Mọi người đều không rõ tại sao phải trở về, nhưng nhị gia nói thì không ai dám vi phạm, ở trêи đường, chú trung niên không nhịn được hỏi một câu: “Nhị gia, rõ ràng là chúng ta giết chết hơn 100 người đeo mặt nạ kia, tại sao chúng ta phải quay về? Nhị gia cười nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta thắng? Kỳ thực, chúng ta thua. Sau khi A Bố trúng một đao, chúng ta cũng đã thua, vị cao nhân này tuy rằng chưa từng lộ diện, nhưng hắn vẫn ở sau lưng điều khiển tất cả, những thứ được gọi là con rối hình người, chính là con rối do hắn giật dây, hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, nếu như ngươi không tin, chúng ta bây giờ lao vào trong phân xưởng đòi giết bằng được, trong nhà xưởng sẽ không ngừng lao ra những người đeo mặt nạ, một lần lao ra có thể là hai trăm người, cũng có khả năng là hai ngàn người, chúng ta mệt chết cũng không giết hết được! “Ngươi biết rõ làm như thế nào để đối phó với bọn hắn ư?” Bác Hỉ cũng không nhịn được hỏi một câu. Nhị gia híp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sâu kín nói rằng: “Sơn nhân tự có diệu kế (?).”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]