Tôi xoay người lại, đồng thời mở đèn pin cầm tay của chính mình.
Tình cảnh phía sau làm tôi sửng sốt. Sau một hồi sửng sốt, rầm một tiếng, tôi quỳ trêи mặt đất.
Ở vị trí tôi vừa đứng, cũng chính là bức bích họa gương mặt nửa nam nửa nữ kia. Một bộ xương mặc áo mãng bào, liền dán vào vách đá mà đứng.
Tôi vô cùng sợ hãi, mí mắt không ngừng nhấp nháy, tôi nắm chú trung niên thúc cùng nhị gia, cuồng loạn hét lớn, người kia là ai! Tại sao lại mặc áo mãng bài giống tôi! Nói cho tôi a!
Chú trung niên im lặng không lên tiếng, nhị gia thở dài, trầm mặc hồi lâu, mới nói đó chính là khung xương của ngươi.
Tôi vừa nghe, sờ soạng toàn thân mình, lại vung tay, đá chân, tôi có thể cảm giác rõ ràng được xương của chính mình đều còn ở trêи người.
“Tôi không tin!” Tôi nhìn chằm chằm bộ xương mặc áo mãng bào kia, rống to.
Chú trung niên nói ngươi đi xem cái xương sườn thứ mười hai của bộ sương kia, liền biết.
Tôi run rẩy. Sợ hãi, cầm đèn pin cầm tay loạng choà loạng choạng đi tới trước mặt cái bộ xương khô kia, chiều cao của hắn cùng tôi giống như đúc, khi tôi cúi đầu nhìn về phía xương sườn của hắn, chỉ cảm thấy trêи ót truyền đến đau đớn!
Tôi thậm chí rõ ràng nghe được trong đầu có một âm thanh vù vang lên, cả người đều suýt chút nữa mê muội.
Bộ xương mặc áo mãng bào này, phía dưới xương sườn bên phải của hắn, cây thứ mười hai cong! Trêи xương sườn cũng khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1671972/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.