Trêи tờ giấy, một đoạn văn được viết ngay ngắn
“Làm băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, thanh vân nhuộm máu, chính là lúc ngươi phải chết”.
Tay tôi run run, tóc gáy đều dựng hết cả lên. Cát Ngọc đã khóc trước mặt tôi tối nay, cô ấy không có trái tim. Đó không phải là thi thể đấy sao?
Như vậy, chính là câu nói đầu tiên của tờ giấy, làm băng thi rơi lệ!
Mà câu cá vàng bơi ngược, tôi không hiểu, lẽ nào cá biết bơi ngược sao? Tôi chưa từng thấy cá lại biết bơi ngược, điều đó trái với quy luật tự nhiên.
Trong số các sinh vật dưới nước, duy nhất biết bơi ngược chính là con đỉa. Nhưng không hẳn là bơi ngược, mà là sau khi hút máu xong, nó co mình khiến thân thể bị lật ngược lại.
Tới câu thanh vân nhuộm máu, tôi càng không nghĩ ra, đám mây phiêu du tận chín tầng trời, làm sao có khả năng bị nhiễm máu tươi?
Có câu nói Máu nhuộm nửa bầu trời, ý tứ là binh lính cầm đao kiếm, sinh linh đồ thán, cả thiên hạ đều chìm trong biển máu. Cuộc sống hiện đại bây giờ điều này hiển nhiên sẽ không xuất hiện, như vậy máu nhuộm mây xanh rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ, thanh vân không có nghĩa là mây xanh, mà nghĩa là quần áo? Ví dụ là trang phụ hí bào? Nhưng tôi không có chuyện gì tự nhiên mặc hí bào làm gì?
Đầu óc tôi lại rối loạn, lại nhớ lại lúc trước cũng có một tờ giấy được đặt trong ký túc xá của tôi, nói rằng tôi phải tiếp tục lái chuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1671879/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.