Trêи khay trà kia vẽ một loài động vật, sau khi khô đi chỉ lưu lại một dấu ấn. Tôi nhìn vào dấu ấn đó, tuy đã mờ nhưng vẫn nhận ra được đó là chiếc đuôi hình chữ S. Trong nháy mắt tôi nhớ đến một loài sinh vật mà hầu hết mọi người đều thấy trong cuộc sống hàng ngày.
Thằn lằn!
Mọi người đều biết rằng thằn lằn có thế tự đoạn đứt đuôi để cứu chính mình. Khi gặp nguy hiểm, đuôi thằn lằn sẽ tự đứt và dây thần kinh ở đuôi sẽ không hoàn toàn chết, vì vậy nó sẽ tiếp tục nghoe nguẩy, trông giống hình chữ S!
Bác Hải vẽ một con thằn lằn, rồi lại tự mình chặt đứt đuôi nó, rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ bác Hải đang muốn nói, bác ấy lần này đã rước họa vào thân, nhất định phải thằn lằn đoạn đuôi để tự cứu lấy chính mình? Là do bác Hải chỉ nhìn bà Phùng một cái, liền gặp rắc rối?
Chẳng lẽ bác Hải cùng bà Phùng có ân oán khúc mắc với nhau?
Tôi hồi tưởng lại khi nãy bác Hải trừng mắt liên tục nói Không thể, không thể nào, chẳng lẽ hai bọn họ là kẻ thù? Hay là bác Hải đã từng đích thân giết chết bà Phùng, giờ lại thấy bà ấy xuất hiện trước mắt, cho nên mới nói không thể nào?
Nếu là như vậy cũng không phải giả thần giả quỷ cùng tôi đánh cờ bằng mồm chứ?
Đầu óc của tôi một lần nữa hỗn loạn, tôi lại mạnh mẽ đánh vào đầu mình, hận không thể đập luôn đầu vào tường.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, tôi cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1671875/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.