Chương trước
Chương sau
Ông ta đã bảo nếu Cát Ngọc là ma nữ thì hiện nay cô nàng cũng không có ý định hại ta, muốn biết rõ chuyện chắc phải tiếp tục lái chuyến xe buýt số 14 này trong thời gian tới rồi.
“Người đẹp hôm nay có thời gian rảnh chứ?” Vừa nói trong đầu tôi vừa nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Cát Ngọc.
Cát Ngọc cười nói: “ Nếu được anh mời tôi ăn cơm thì tôi hẳn là có rảnh đấy.”
Tôi cũng cười: “ Được vậy tôi chờ cô ở Hồng Môn Yến.”
Hồng Môn Yến là 1 nhà hàng trong thành phố có những phòng ăn theo kiểu truyền thống Trung Quốc, thực đơn lại khá phong phú với đủ loại món ăn từ mặn đến ngọt rồi còn đồ uống, chất lượng thì không tồi kèm theo giá cả cũng tương xứng. Tôi thì lại là loại người nghèo đến bủn xỉn từ xưa đến nay nên cũng không dám vào những nơi sang trọng như thế, nhưng mà hôm nay được đi ăn cùng với Mĩ nhân thì phải khác biệt 1 chút âu cũng là lẻ thường.
Từ đằng xa, vừa thấy Cát Ngọc tôi đã thoáng sững sờ trước nét đẹp hiếm có của cô nàng. Vận áo sơ mi màu hồng phấn, kèm thêm 1 cái vát ngắn cùng với mái tóc mềm mượt nhẹ bay bay trong gió, quả thực là quá xinh đẹp. Cát Ngọc vừa thấy tôi đã khẽ mỉm cười rồi đi thằng tới chỗ tôi ngồi.
“Sao còn chưa gọi món thế?” – Cát Ngọc hỏi ngay khi vừa tới gần tôi.
“ Chỉ là không biết cô thích ăn gì nên đợi cô tới rồi gọi luôn 1 thể”. Tôi nhanh miệng nói, Cát Ngọc hơi đỏ mặt, chăm chú nhìn vào thực đơn. Tôi nhận ra có vẻ những mỹ nữ đều là những kẻ tham ăn thì phải. Món ngon trước mặt thì cứ kệ hết chuyện đời mà tập trung vào ăn uống, về căn bản thì Cát Ngọc không hề hỏi tới tấm thẻ căn cước kia cũng khiến tôi có chút phấn khởi khi ăn mấy món. Còn hỏi tôi có muốn uống thêm rượu đỏ không.
Thấy Cát Ngọc nhiệt tình như vậy thì tôi cũng không muốn cuộc vui bị chen ngang, liền bỏ qua chuyện tấm thẻ căn cước kia mà cùng cô ấy tán gẫu. Quả thực, ăn cơm cùng với người đẹp lúc nào cũng là 1 thú vui không gì có thể sánh được. Quả là nét đẹp cũng có thể ăn được, ngắm nhìn Cát Ngọc thôi mà tôi cũng thấy no lắm rồi.
Dùng bữa xong, tôi hỏi: “ Nếu rảnh, cô có muốn đi xem phim với tôi không ?” Cát Ngọc từ trong túi xách lấy ra 1 cái khăn tay, thái độ giận dỗi tôi 1 lúc rồi cười bảo: “ Đàn ông các anh lúc nào cũng thế cả, trước là mời ăn cơm, xong là mời xem phim rồi kết truyện là dẫn vào khách sạn phải không? “ Tôi hơi chút bối rối, chả phải lúc đầu cô để cho tôi mời cơm sao? Còn xem phim thì cũng chỉ là thuận tiện mà mời thôi. Tôi chưa kịp nói gì thì Cát Ngọc liền bồi tiếp: “Muốn tán tỉnh tôi thì không thể nào đơn giản vậy đâu”.
Tôi lắc đầu bảo: “ Không được đâu, chẳng phải cô đã bảo là có bạn trai rồi sao? Chúng tôi lại còn cùng ngàng, 1 cô gái đã có người đưa đón thì làm sao tôi dám suy nghĩ nhiều cơ chứ.”
Cát Ngọc đứng dậy cùng tôi đi ra khỏi phòng ăn, cô đeo kính râm và nói: “ Tôi lừa anh đấy chứ tôi chưa có bạn trai.”
Việc có bạn trai hay không đối với tôi không quan trọng lắm, tôi chỉ là muốn đưa tấm thẻ căn cước cho cô ta, sẵn tiện thì tìm hiểu thêm 1 số chuyện mờ ám. Sau đó tôi đưa tấm thẻ cho Cát Ngọc thì cô nàng có vẻ hơi sững sờ và nhìn 1 cách cẩn thận và bảo:” Thẻ căn cước này hoàn toàn không phải của tôi.”
Nhận lại từ trong tay Cát Ngọc, nhìn lại thì quả thực là giống nhau mà, bất quá thì người ở ngoài đời đẹp hơn mà thôi, còn người trong thẻ căn cước có phần không dễ nhìn cho lắm.
Tôi nói, những tấm thẻ căn cước đều như vậy, rất nhiều người có bức hình khá là khó coi trêи thẻ căn cước, có người nhìn vào thẻ của tôi thì bảo vóc người sao giống Châu Nhuận Phát quá nhưng khi lên hình trêи thẻ thì lại giống như Vương Bảo Cường.
Nhưng không cười trước trò đùa của tôi, Cát Ngọc nghiêm túc nói: “ Trong bức ảnh là tôi, thông tin cũng đúng nhưng tấm thẻ này không phải là của tôi!”
Tôi hơi chột dạ nghĩ thầm, không lẽ đại thúc âu phục kia có khả năng làm giả giấy tờ chuyên nghiệp sao ? Nếu vậy thì ngại quá nên liền nói: “ Tôi không có ý đem đánh tráo chứng minh thư của cô đâu.”
Cát Ngọc cũng đồng tình và nói: “ Tôi biết, nếu anh muốn đánh tráo cũng không thể có năng lực làm như vậy, thẻ của tôi ngoài anh ra còn ai chạm vào không?”
“ Một đại thúc vận âu phục chừng bốn mươi tuổi.” Tôi vừa dứt lời thì Cát Ngọc quăng tấm thẻ đi.
Tôi không rõ vì sao, chuẩn bị nhặt lại thì cô nói:” Đừng chạm vào! Tấm thẻ này đã có dấu vết của việc bị quỷ giở trò! Anh gặp phải đại thúc kia chính là quỷ đấy!
Tới lúc này thì mọi chuyện rối không còn đường nào đoán được, đại thúc kia thì nói Cát Ngọc là quỷ còn Cát Ngọc lại nói ông ta là quỷ vậy ai là người nói thật? Ai là người gạt tôi? Xưa còn bé, tôi được dạy rằng quỷ không thể ở trong anh nắng mặt trời nhưng hiện tại Cát Ngọc và ông kia đều có thể đứng lâu giữa ban ngày vậy thì rốt cuộc thật hư như thế nào đây?
Cát Ngọc nói: “ A Bố à, sau này xin đừng tiếp xúc với vị đại thúc đó nữa, nghe tôi sẽ không sai đâu.”
Tôi gật đầu ừ một tiếng nhưng vẫn có cảm giác lạ, lớn như vậy nhưng ít người gọi tôi là A Bố vì từ bố trong Trung Quốc cổ đại là Hung Thú.
Theo truyền thuyết xưa, Lữ Bố lúc thơ ấu đi nhầm vào rằng bị Hung Thú bao vây về sau khi lớn liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, sau này trở thành đệ nhất Tam Quốc Chiến thần, nên người thường gọi tôi là Tiểu Minh Tử, lý do tại sao tôi tên là Lưu Minh Bố thì cũng do tâm tư của ông nội tôi nhưng không một ai hiểu cả.
Đi với Cát Ngọc vào xem lịch chiếu phim, chúng tôi chọn “ Kinh hoàng lúc nửa điêm”, có Cát Ngọc ngồi bên cạnh, lâu lâu lại sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay tôi, cảm nhận được thức trước ngực của nàng cũng khá mãnh liệt sóng gió.
Quả thực, trò xem phim điện ảnh kinh dị này lúc nào cũng là 1 chiêu tất sát đối với các chị em phụ nữ. Cát Ngọc sợ ma sợ quỷ chắc không phải là quỷ đâu chứ?
Xem phim xong chúng tôi lại đi dạo phố, tuy rằng hôm nay hầu bao bị tốn không ít nhưng trong lòng cũng vui vẻ và nghĩ thầm, sau này có bạn gái như Cát Ngọc chẳng phải hết thẩy đều đem tiền lương hàng tháng ra mà tiêu dùng như thế này sao? Nếu được vậy thì tôi cũng đồng ý.
Quay đi quay lại đã đến buổi tối, ăn xong cơm tối tôi muốn đưa Cát Ngọc trở về nhưng cô tả bảo có thể tự mình đi về được và gọi chiếc xe rời đi. Trong đầu tôi hiện nay hơi rối vì Cát Ngọc, Âu Phục đại thúc, Trần Vĩ, 1 trong ba người này chắc chắn phải có 1 người là quỷ, bây giờ thì phải quay về hỏi sự thật từ vị đại thúc âu phục kia mới được.
Ông ta đã bảo nếu Cát Ngọc là ma nữ thì hiện nay cô nàng cũng không có ý định hại ta, muốn biết rõ chuyện chắc phải tiếp tục lái chuyến xe buýt số 14 này trong thời gian tới rồi.
Dù cho ai là quỷ thì lúc này con quỷ cũng chưa có ý định sẽ làm gì tôi, chủ yếu là muốn tôi chậm rãi rơi vào vòng xoáy rối răm sau không thấy đáy.
Đồng hồ nay đã hơn 10h, tôi liện nhanh chạy về nhà để chuẩn bị lái xe lúc 12h, tôi đang ngồi trêи xe buýt chuẩn bị khởi hành thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, đấy là Cát Ngọc đã gọi tới.
“ Người đẹp có gì không ?”
“ A Bố à ký túc xá khóa cửa rồi, tôi hiện không thể quay về.”
Tôi nói: “ vậy phải làm sao bây giờ? Tôi tuy rằng có bạn là người làm quản lý ký túc xá nhưng không thể tùy tiện mang người ngoài đi vào được. “
Cát Ngọc hơi cáu liền bảo: “ Ai mà thèm đến ký túc xá nhà anh, nghĩ thuận tiện thế, tôi không có chứng minh thư, ai đến Hán Đình thuê giúp tôi 1 căn phòng.”
Tôi đi xuống xe và bắt taxi đến Hán Đình, cô nàng đứng ngay tiệm rượu, tôi dùng thẻ căn cước của mình thuê cho cô ấy 1 gian phòng và chuẩn bị rời đi.
Cát Ngọc hỏi tôi: “ Lên cùng với tôi uống ngụm nước chứ?”
Tôi gãi đầu nói: “ Cũng được, quả thật người có chút khát.”
Vào phòng, tôi mở chai nước uống liên tù tì, đúng là giải khác, xong lại tính làm thêm 1 chai nữa.
Người toát cả mồ hôi với khóe miệng có vệt nước chảy dài, cảm giác đã vô cùng thống kɧօáϊ gật đầu nói: “ nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé, 12 giờ còn phải xuất phát chạy xe tối.”
Vừa nói xong, tôi liền hướng về phía cửa, Cát Ngọc giậm chân 1 cái hằn giọng nói:” Đậu đất thật đấy à? Để anh tới uống ngụm nước thì cũng tưởng là uống nước thật đấy à? “
Tôi hơi ngạc nhiên và có chút bối rối.
Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì Cát Ngọc nhào tới, ôm lấy đầu tơi và hôn kiểu Pháp đầy mãnh liệt.
Trời Đất, con mắt tôi trừng trừng và bối rối, cái lưỡi thơm tho của nàng trong miệng tôi qua lại 1 cách uyển chuyến khiến tôi có chút gì đó dâng trào trong người.
Cát Ngọc buông lỏng tay ra, nhu mì nói: “ Như thế này mới gọi là uống ngụm nước, hiểu chưa.
Lúc này thì tôi tuyệt đối bối rối trước tình thế bất ngờ như thế này, như vậy là có ý gì chứ? Hãy nói cho tôi biết là thật cô không có ý gì với tôi đi !
Cát Ngọc lại đi về phía giường, hai chân bắt chéo và nói: “ Cũng là vì anh hoàn toàn không có ý với tôi nên giờ tôi mới mời anh tới, nếu chiều nay anh có chút gì không đứng đắn thì xế chiều rồi tôi đã không ở cùng 1 chỗ với anh rồi.
Tôi vẫn hoang mang đứng tại chỗ không biết nói gì thêm.
Cát Ngọc dưỡi tay, võ vào bên giường và nói: “ Cơ hội chỉ có 1 lần , nếu anh đồng ý thì hãy đến đây luôn đi còn nếu như không muốn thì hãy bước qua cánh cửa kia và sau đó sẽ không còn cơ hội nào khác”
Hạnh phúc tới quá đột nhiên khi mà Cát Ngọc lại chiếm tiên cờ mà cám dỗ khêu gợi tôi đến tột cùng trêи giường trắng nõn cùng thân hình bốc lửa,
“ Anh có phải là đàn ông không đấy?” Cát Ngọc khiêu khích nói, đồng thời trong giọng có phần hơi tức giận.
Một lúc sau, tôi trả lời : “ Đương nhiên tôi là đàn ông, hơn nữa còn là loại thuận đàn ông nóng nảy nhất !”
Cát Ngọc cười kiều mị ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu tôi tiến lại gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.