Đột nhiên, ngay bên trái của xe vang đến 1 âm thanh gõ đều đặng, tôi bị kϊƈɦ động tưởng rằng giấc mộng trở thành hiện thật liền mau chóng quay đầu ra nhìn vào cửa sổ xe. Tuy nhiên tôi xoay người đi thẳng về hướng cửa phòng. “Anh làm gì thế?” “Là một nam nhân chân chính, tôi không thể nào tùy tiện như vậy được, nếu như tối thật sự muố như thế thì trước tiên tôi phải chính thức theo đuổi cô đã.” Nói xong, tôi kéo cửa phòng đi ra ngoài. Quả thực là tôi muốn nếm thử mùi vị của nữ nhân rốt cuộc là có tư vị như thế nào, nhưng không biết tại sao, tôi vẫn cứ lựa chọn việc đi ra khỏi phòng. Di chuyển trêи con đường cái, nhìn xe đi qua lại như nước trôi và sự hào nhoáng của phố lớn đô thị tôi mới nhận ra được là tôi đã yêu Cát Ngọc mất rồi. Vì có thể yêu nên tâm thực lòng mong muốn điều tốt đẹp nhất với nàng, tôi không tùy tiện đi cưỡng hϊế͙p͙, cũng vì là yêu nên tôi coi Cát Ngọc là trong sáng và thuần khiết nhất. Tôi thở dài mệt mỏi, tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ, bản thân thì nghèo hèn mà lại đi yêu 1 nữ thần, quả là giống như trong những câu chuyện ngôn tình ảo tưởng trêи mạng mà. Quay trở lại Khách Vận Trạm thì đã là 11h30, tôi bắt đầu ngồi trêи xe buýt đường số 14 thì bỗng nhiên điện thoại di động reo lên, một tin nhắn được gửi đến. “Anh yêu tôi.” Câu nói rất ngắn gọn. Tôi trả lời 1 tiếng ừ cũng ngắn gọn nhưng đầy dũng khí. “Anh yêu 1 người nên yêu cũng như là không thể yêu được anh, anh có biết không?” Tôi trả lời: “Chỉ cần tôi yêu em thì tôi cũng cảm thấy em cũng yêu tôi và có thể yêu tôi.” Cát Ngọc lại đáp: “Anh thật khờ.” Tôi không trả lời nữa, vì cũng không biết nên trả lời như thế nào, đồng thời cũng đã đến giờ xuất phát, là 1 người lái phương tiện giao thông công cộng thì tôi không muốn sử dụng điện thoại trong khi lái xe. Trong lúc lái xe, tôi vẫn ở trạng thái mơ hồ, khách có đưa tiền hay không tôi cũng không rõ. Cũng không biết vì sao mà bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh của Cát Ngọc, tôi cũng thật không hiểu, mị lực của cô ta mạnh mẽ đến chừng nào? Thế nào mà chỉ cần đi chung 1 ngày thì liền đem lòng thương nhớ? Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra thì mọi cử động của cô ấy quả thực đều có chút mị lực nho nhỏ mà đủ khiến cho người khác có tâm hồn điên đảo. Không được gặp lại Cát Ngọc tôi cũng đành liều nhắn 1 cái tin cho cô ấy sau hơn 1 tuần không có tin tức gì. “Em có khỏe không?” Thừa nhận là tôi cũng chỉ là 1 tên tài xế nghèo nên chỉ có thể nói được mấy câu khách sáo và cũ rích như thế này, tôi làm sao có thể bằng những tên công tử nhà giàu kia với miện lưỡi trơn tru, thở ra là thơ hoa ý họa trong từng câu từng từ được chứ. Cát Ngọc không trả lời, tôi cũng không tiện hỏi thêm lần nữa. Thêm 1 tuần nữa trôi qua, tôi lại gởi thêm 1 tin nhắn khác với nội dung: “ Anh nhớ em.” Lần này thì tôi lấy hết dũng khí mà nói, cảm thấy bản thân có chút không quen và khó chịu, sau khi gửi xong thì cả gương mặt đỏ bừng cả lên. Cát Ngọc vẫn không trả lời. Cô nàng biến mất như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Thời gian cứ thế mà đã hơn 1 tháng, đại thúc mặc âu phục thông báo là đã có chút tin tức về Cát Ngọc. Trong 1 buổi tối trời mưa, ông tới Vận Trạm để tìm tôi nói là Cát Ngọc vào 12 năm trước đã bị giết chết moi tim, thi thể sau đó cũng không cánh mà bay, dựa vào các mối quan hệ thì ông biết được thi thể cũng tám chính phần đã được người nhà tìm về được. Tôi hỏi: “ Vậy theo ông thì nếu muốn làm rõ mọi chuyện thì chúng ta phải tìm được thi thể của cô ấy trước tiên?” Đại thúc mặc âu phục gật đầu nói: “ Quả không sai, chúng ta phải làm 1 chuyến đến quê hương của cô ấy, thôn Tang Hòe để tìm được thi thể bị chôn nằm ở đâu, biết đúng bệnh và hốt thuốc, làm cho cô ấy hiện thân thì mới có thể cứu được cậu. Trêи mặt thì tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng tôi lại nói, ông là thứ gì mà có thể lừa được lão tử, để xem ông cứ tiếp tục diễn đi thì tôi sẽ theo tới cùng, xem ai mới là người đoạt giải diễn viên xuất sắc nhất trong chuyện này. Cát Ngọc vẫn chưa thể chết được, tôi đã cùng với cô ấy ăn cơm, cùng đi dạo phố, cùng xem nhớ chuyện xưa, đã sờ qua thân thể của nàng, cả đôi môi nòng ấm đó tôi cũng là tự mình trải nghiệm thì sao có thể là giả được? Tôi không biết được là vị đại thúc kia nói với tôi những việc này là có ý gì nhưng tôi cũng cảm giác được ông ta có thể lừa gạt tôi nên liền lập tức đi tìm hiểu nguồn gốc nên cũng chủ động nói: Vậy được, đợi cho tôi tìm quản lý xin nghỉ được sẽ đi liền 1 chuyến tìm hiểu thực hư mọi chuyện được không?” Đại thúc gật đầu, kéo cửa kí túc xá và biến mất trong mưa. Chúng tôi hiểu ngầm với nhau là như thế, tôi không hỏi ông ta tên gì, ông ta cũng không thèm nói tên mình và trong lòng tôi vẫn nhớ tới Cát Ngọc. Ngày ngày lại tiếp tục lái xe, khi đến trạm Tiều Hóa tôi lại lấy 2 tay đặt sau gáy nhắm mắt lại và dựa vào ghế nghỉ ngơi, tôi cũng thật hy vọng là Cát Ngọc sẽ xuất hiện ở cửa xe và nói với tôi rằng: “A Bố à, có nhớ em không?” Nghĩ lại điều đó khiến tôi không kìm lòng được mà nhếch miệng nở nụ cười, chính như vậy chìm đắm trong thế giới của chính mình mới cảm thấy hạnh phúc nhất. Đột nhiên, ngay bên trái của xe vang đến 1 âm thanh gõ đều đặng, tôi bị kϊƈɦ động tưởng rằng giấc mộng trở thành hiện thật liền mau chóng quay đầu ra nhìn vào cửa sổ xe. Một khuôn mặt máu thịt be bét nằm kế sát ở trêи cửa sổ xe, trợn tọ mắt nhìn chằm chằm tôi. Bị giật mình sợ hãi, tôi trực tiếp trốn đi, cả người đều dựng tóc gáy lên rồi nghĩ xem làm thể nào để cứu sống bản thân thì gương mặt đó bỗng nhiên nói chuyện: “ Tiểu tử, người sợ cái gì đấy? Còn không mau mở cửa xe ra để ta hỏi ngươi vài chuyện.” Đang nói thì gương mặt đó rời cửa sổ xe, đi tới cửa lên xe buýt. Lúc này mới nhìn ra là một ông lão ước tầm 60 tuổi, trêи trán có 1 vết thương chưa lành, máu tươi cũng từ đó mà chảy xuống, đầy mặt đều là máu. Ông ta lên xe và hỏi: “ Tiểu tử có biết xe buýt số 43 tài xế lài ai không?” Tôi sững sờ nói: “Tôi không quen biết mà có chuyện gì sao?” Lão tiếp tục dùng tay sờ vào vết thương trêи trán rồi hít một ngụm khí lạnh nói: “Tiên tổ cha nó, có cái tên khốn kia không chịu dừng xe mà vừa đi vừa ném đá đập vào đầu của ta, ta đang tìm đến hắn để tính sổ!”. Lúc này mới hiểu ý của lão già:” Bác à, tôi có 2 miếng gạc, ông dùng tạm để đối phó với vết thương trêи trán nhá, còn cái kia chắc là tài xế xe buyt số 43, nếu ông muốn tìm hắn thì thử đi tới khách vận trạm tìm xe 43 thế nào?” Nói xong, tôi cũng lấy ra 1 hộp cứu thương cùng cồn iot để giúp ông sát trùng vết thương. Làm xong hết tất cả thì tôi chợt nhớ ra và nhìn vào đồng hồ, đã quá 17 phút dừng trạm rồi. Tôi liền chạy thẳng đến chỗ tài xế và gấp rút xuất phát, vẻ hốt hoảng hiện rõ trêи mặt, Lão già hỏi: “Người gấp cái gì vậy hả?” “Ông không biết được đâu, tôi đỗ xe nhất định không thế nào dừng lại quá mười phút nếu không sẽ xảy ra chuyện hệ trọng, ông có ngồi nữa hay không thì tùy ông, không ngồi thì xuống xe để tôi xuất phát.” Ông ta liền vào ghế ngồi, còn tôi thì lầm bầm trong miệng, lão già ngài tự cầu phúc đi. Xe buýt lại tiếp tục đi tới Mị Lực Thành, từ đằng xa tôi cũng thấy 1 b1 gái đứng ngay Mị Lực Thành dưới trạm dừng, lần này cô nàng nhìn tôi chằm chằm nhưng không cười nữa. Tôi nói: “ Thôi kì này xong đời rồi!” Lão già đứng sau tôi hỏi: “Cái gì xong đời!?” Tôi cũng không muốn nói cho ông ta nghe về cái vòng tuần hoàn chết chóc kia vì ông ta đã già rồi, sợ rằng ông sẽ sợ đến mức mà tim ngừng đập mất, riêng trách nhiệm này thì tôi không thể nào gánh được. Khi cửa xe mở ra ở trạm Mị Lực Thành, cô bé kia nhìn tôi vẫy vạy muốn lên xe, tôi tuy sợ hãi nhưng vẫn ngừng lại. Bé gái đi tới trước cửa xe nói: ”Chú hãy xuống xe đi, tôi có món đồ cần giao cho chú.” Tôi hơi sợ trong lòng nhưng vẫn nói: “Thôi mang lên xe đi.” Bé gái lại liếc mắt nhìn ông lão bên cạnh tôi, sợ sệt lắc đầu. Quả là ông lão cũng có dáng vẻ của 1 sát thần khi mà mặt đầy máu tươi thế kia. Lúc này thì mọi chuyện là phúc hay là họa cũng khó mà biết được, nên tôi liền xuống xe, bé gái từ trong túi móc ra 2 tấm phiếu đưa cho tôi nói: “ Cô ấy bảo tôi đưa cho chú cái này, để giúp chú quên đi cô ấy.” Tôi nhìn vào và hút một ngụm khí lạnh, đây là 2 tấm vé tôi cùng với Cát Ngọc đi xem phim, lúc đó mua xong thì cô ấy nói đây là lần đầu tiên được coi phim cùng với 1 người đàn ông nên cô ấy muốn giữ lại làm kỷ niệm tôi liền cho. Nay lại đem trả phiếu thì chẳng phải là muốn két thúc mối quan hệ với tôi sao. Mặc cho đã trễ giờ, tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Cát Ngọc nhưng vẫn không liên lạc được. Bé gái kia không ên tiếng nhưng xoay người muốn đi, tôi nói: “Cô bé chờ ta 1 chút.” Từ chỗ bên cạnh ghế lái xe, tôi đưa cho bé gái đó 1 bó cúc vạn thọ. Nhớ lại lúc xế chiều đi dạo với Cát Ngọc, tôi hỏi: “Cô yêu thích hoa hòng đỏ hay hoa hồng trắng? “ Cát Ngọc trả lời: “Tôi thích cúc vạn thọ, sau này chết tôi cũng muốn được chon ở 1 nơi bụi hoa vàng rực.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]