Chương trước
Chương sau
Tôi ngán ngẩm bước trên con đường nhỏ trong vườn trường, vừa đá một viên đánhỏ vừa buồn bực!
Nhờ vụ gi­ao dịch của tôi và Tả Mạc Phong nên Thượng Quan Cảnh Lăng đượcthuận lợi tham gia cuộc ứng tuyển, sau bao cửa ải khó khăn thì cũng được làmhuấn luyện viên Câu lạc bộ võ thuật của trường. Nhưng từ sau khi Thượng QuanCảnh Lăng làm huấn luyện viên thì cả ngày bận bịu, lúc nào cũng quay như chongchóng. Mọi người bây giờ đều biết anh ấy chỉ là anh họ tôi, thế là có rất nhiềubạn ngày nào cũng chạy đến phòng tập của Câu lạc bộ võ thuật để xem anh ấy dạyvõ như thế nào. Thậm chí còn đăng kí vào Câu lạc bộ võ thuật, động một tí là lạikêu có rất nhiều động tác vẫn chưa nắm vững, cần huấn luyện viên Thượng Quan làmthêm giờ thêm ca để dạy cho họ…
Còn tôi, ngày nào cũng phạm hết lỗi này đến tội khác, ngày nào cũng bị Tả MạcPhong bắt phạt, không là chép sách thì lại giúp hắn ta quét dọn phòng làm việc.Tôi đâu phải là nhân viên dọn vệ sinh chứ!
Đáng buồn nhất là, cứ mỗi lần tôi giúp hắn ta quét dọn phòng làm việc của hắnta, ai nhìn thấy cũng khen là tôi chăm chỉ, hiền hậu, giúp bạn trai dọn dẹpphòng làm việc, thật là bực mình chết mất!
Trên đời này có người con trai nào lại đối xử với bạn gái mình như vậy khôngchứ? Biến thái như vậy, tôi rủa cho hắn ta cả đời không tìm được bạn gái,hừm!
Giờ tôi lại được thông báo là đi quét dọn cho văn phòng Hội trưởng hội sinhviên! Hu hu hu, trường này nhất định là tiết kiệm được khá nhiều tiền cho khoảndọn dẹp vệ sinh này rồi!
Khó khăn lắm tôi mới bò được đến văn phòng của Hội trưởng hội sinh viên, thấyA Ngũ và Đại Lực đang ở đó. Họ đang cùng với Tả Mạc Phong thì thà thì thầm chảbiết nói những gì. Nhìn thấy tôi bước vào, vẻ mặt bọn họ nở một nụ cười rất kìdị.
Tôi bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ôngtrời ơi, có phải là đang thay đổi thời tiết không vậy?
“Đến rồi à?” Tả Mạc Phong nhìn tôi một cái rồi nở một nụ cười mà từ trước đếngiờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Trời ơi! Đúng là trở trời rồi, mọi người hãynhanh chóng chuẩn bị quần áo rét đi!
“Hì hì, tôi biết là tôi không nên gấp hạc giấy trong giờ học. Nhưng tôi cũngkhông có cách nào khác cả, tôi và Tiếu Tiếu cá cược rồi, trong ngày hôm nay phảigấp được năm trăm con…” Tôi vốn còn đang định nói tiếp phần thưởng của vụ cácược là gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xanh lét của tên họ Tà, tôi lại nuốt nướcbọt, tiện thể cũng nuốt luôn vế đằng sau của câu nói đó.
“Cô thích cá cược lắm à?” Tả Mạc Phong đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi, vẻ mặtchẳng có chút gì là không hài lòng, thậm chí còn nhoẻn miệng cười. Tôi dụi dụimắt để chắc chắn là mình đang không nằm mơ, lòng tự hỏi: Lẽ nào không phải làtrở trời, mà là hắn ta biến thái?
Tôi không dám trả lời ngay câu hỏi của hắn, biết đâu cái tên bụng dạ xấu xanày lại lòng vòng để cho tôi vào bẫy.
Thấy tôi ngập ngừng không trả lời, Tả Mạc Phong tiến lại gần hơn nữa, nở nụcười đến mê hoặc lòng người, nói “Tôi với cô cá cược một vụ đi.”
Trời ơi, đất ơi, Thượng Đế ơi…Sao trên đời này lại có một nụ cười hoàn mỹ đếnthế chứ? Chúa tạo ra vạn vật thật là không công bằng chút nào! Tôi biết là tôikhông nên thưởng thức, càng không được say đắm nụ cười ấy, nhưng, nhưng…cứ đểcho tôi “phá lệ” một chút đi.
Tôi như bị hắn ta thôi miên vậy, lập tức gật đầu không một chút do dự. “Được,chúng ta cá cược gì nào?”
“Một cuộc thi đấu!”
“Cuộc thi đấu? Thi đấu gì?” Tôi lơ mơ không hiểu.
Tả Mạc Phong vẫy tay một cái, Đại Lực lập tức mang đến một tờ giấy, trên đólà một dòng chữ màu đen rất bắt mắt. “Cuộc thi đấu võ thuậ các trường học trongthành phố”
Hả? Những chữ này hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng nó thì liênquan gì tới tôi chứ? Tôi lại càng mờ tịt không hiểu chuyện gì.
Hình như nhận ra sự băn khoăn của tôi, Tả Mạc Phong chỉ vào dòng chữ đó nói:“Trường chúng ta cũng tham gia cuộc thi này!”.
Một câu nói quá thừa, cái đó thì đương nhiên rồi, các trường học trong toànthành phố mà, khả năng hiểu vấn đề của tôi vẫn bình thường mà!
“Tôi muốn cô tham gia vào hội học sinh, sau đó phụ trách việc tổ chức hoạtđộng này, nhưng cô nhất định phải đảm bảo là trường Phổ thông trung học PhátThiện chúng ta phải đoạt giải quán quân. Nếu đoạt giải quán quân…”
“Thì sao?” Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt đầy vẻ chờ đợi, đúng vậy, tôi đã hoàntoàn bị việc này làm hấp dẫn.
“Thì tôi sẽ không bắt bẻ cô nữa, chỉ cần cô không phạm tội giết người, còntất cả những tội lỗi khác của cô, tôi đều không bắt phạt nữa”. Tả Mạc Phongnghiêm túc nói.
Ôi! Ôi! Quá tuyệt, cuối cùng thì tôi cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của tênquỷ dữ Tả Mạc Phong này rồi. Ha ha, đoạt giải quán quân? Thượng Quan Cảnh Lănglà một chân truyền của phái Võ Đang, đoạt được giải quán quân chỉ là chuyện nhỏmà thôi!
“Nhưng nếu cô không thể đoạt giải quán quân…”
“À ha, không thể, giải quán quân của chúng ta cầm chắc trong tay rồi, ThượngQuan mà đã ra tay thì “gạo cũng xay thành cám”. Tôi thích chí cười to “Lúc đó,anh đừng nuốt lời đấy nhé!”
Tả Mạc Phong lặng lẽ nhìn tôi, đợi tôi cười xong, cũng là lúc tôi cười khôngra hơi nữa, hắn t mới lạnh lung buông ra một câu “Nếu không thể đoạt giải quánquân thì cô phải quét dọn sân vận động một mình trong một năm liền.”
“Ha ha, không vấn đề gì, quét mười năm tôi cũng quét!”
Hừm, quét một năm? Cứ chờ xem nhé, một phút tôi cũng không quét đâu: “Nhưngtại sao lại chọn tôi?”
“Cô là em họ của Thượng Quan Cảnh Lăng, hai anh em chắc rất tâm đầu ý hợp,phối hợp sẽ tốt hơn người khác rồi.”
He he, hóa ra là như vậy! Coi như hắn ta tìm đúng người rồi, chẳng ai hiểuThượng Quan Cảnh Lăng hơn tôi cả. Thượng Quan Cảnh Lăng tuy rất đẹp trai, lạitốt tính, nhưng mà lại quá tốt, một mình anh ấy không thể làm tốt việc nàyđược.
“Vậy thì cứ thống nhất vậy nhé! Lời nói gió bay, chúng ta hãy kí thỏa thuậnđi.” Tả Mạc Phong lại nhìn tôi cười, vẫy tay một cái, A Ngũ liền mang một tờgiấy đến.
“Không vấn đề gì, anh nói thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần anh không nuốt lờithôi.”
Tôi vui vẻ kí tên mình vào giấy.
Sau khi ký xong, A Ngũ và Đại Lực ôm bụng cười nắc nẻ, Đại Lực còn cười bò racả bàn!
Có gì to tát chứ? Chuyện này buồn cười lắm sao?
Tôi quay đầu nhìn Tả Mạc Phong với ánh mắt đầy nghi vấn, hắn ta lại trở lạikhuôn mặt lạnh như tiền, điềm tĩnh thu lại thỏa thuận đã ký kết rồi giơ giơ lêntrước mặt tôi, sau đó đút vào trong túi áo ngực.
“Thôi đi, không được cười nữa!” Cuối cùng thì tôi không chịu được, tức giậnquát to. A Ngũ và Đại Lực cố ngậm miệng lại, nhịn cười đến đỏ cả mặt.
“Rốt cuộc thì các người cười cái gì vậy?” Tôi day day huyệt thái dương, nhẫnnhịn hỏi.
Đại Lực đứng thẳng lên xoa xoa bụng, rồi chậm rãi mở miệng nói : “Là thế này,cuộc thi này đã tổ chức năm lần liên tục rồi , mà trường Phác Thiện chúng ta cảnăm lần liền đều xếp thứ nhất.”
“Oa! Thật à? Quá là giỏi!” Tôi thực sự muốn chạy đến hôn mỗi người một cái,nói như vậy thì chắc chắn là tôi chiến thắng một trăm phần trăm rồi còn gì?
“Ha ha, xếp thứ nhất từ dưới lên!” A Ngũ và Đại Lực lại cười nắc nẻ, còn tôithì cứ đứng ngây người ra nhìn họ chẳng kịp phản ứng gì.
Hả? Gì cơ? Không đến mực tệ như vậy chứ?
Tôi bỗng có một dự cảm không hay, nhưng tôi vẫn còn có Thượng Quan Cảnh Lăngnữa. Tôi hoàn toàn tin tưởng là “thầy giỏi thì trò cũng giỏi”, với tài nghệ củaanh ấy thì những học sinh của anh ấy cũng sẽ là những cao thủ. Hừm, những giáoviên trước đây nhất định đều là những “bị thịt”.
“Đúng rồi, còn một điều nữa, cuộc thi này là cuộc thi đấu giữa các trường vớinhau, không phải là một cuộc thi giành cho một cá nhân, vì vậy yêu cầu mỗitrường phải biểu diễn một tiết mục võ thuật, mỗi tiết mục phải có ít nhất mườingười tham gia!” A Ngũ bổ sung thêm lời của Đại Lực. “Mà trường chúng ta hầu nhưkhông có ai giỏi võ cả. Hiện nay người trong Câu lạc bộ võ thuật đều là nhữngngười hoàn toàn mới trong giới võ thuật, cho nên…”
Hả? Vậy sao? Tôi lo lắng nhìn Tả Mạc Phong, nào ngờ hắn ta chẳng thèm nhìntôi một cái, thản nhiên bước ra ban công như không có chuyện gì xảy ra, đùanghịch với chú chim nhỏ nhốt trong chiếc lồng đang treo ở ngoài đó.
“Thực ra cũng chẳng có gì cả. Tổng cộng chỉ có ba năm học cấp ba. Cô phảiquét sân vận động một năm thì mọi người sẽ đều nhớ đến cô.” Đại Lực vỗ vỗ vaitôi giễu cợt.
“Đúng vậy, tôi sẽ xem xét và xin hội trưởng ghi tên cô vào kỷ yếu củatrường!” A Ngũ bổ sung thêm một câu.
Lẽ nào họ không nhìn thấy ánh mắt của tôi lúc đó như đang muốn ăn tươi nuốtsống họ sao?
Cuộc thi đấu giữa các trường? Năm lần liền xếp vị trí thứ nhất từ dưới lên?Mười người trở lên tham gia? Hoàn toàn là những người mới?
Cũng có nghĩa là, việc tôi kí tên vào tờ giấy đó, chính là hành vi tự tìm đếncái chết của tôi. Tả Mạc Phong tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lạimuốn hại tôi. Hu hu…
“Tả Mạc Phong, tên khốn!” Lần này thực sự là hắn ta đã chọc giận tôi rồi, tôiđờ đẫn quay người lại, mặt tôi sầm bước đến trước mặt tên Tả Mạc Phong đầy dãtâm, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Hai con mắt của Tả Mạc Phong nhìn tôi không chút sợ hãi “Là tại côngốc!”.
“Anh thật quá đáng, Tả Mạc Phong, tôi hận anh!” Thật đáng ghét, tôi giận dữgiậm chân và chạy một mạch ra ngoài.
Không biết chạy đến bao lâu tôi mới dừng lại, sờ tay lên mặt, thấy trên mặtmình đầy nước mắt…
“Là tại cô ngốc!” Câu nói ấy của Tả Mạc Phong cứ dội vào tai tôi. Hu hu hu,tại sao hắn ta lại đối xử với tôi như vậy? Lẽ nào từ trước tới giờ hắn ta bảotôi chép sách là tôi phải chép sách, bảo tôi quét dọn phòng làm việc của hắn talà tôi phải quét dọn, tất cả đều phải ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, vậy mà hắnvẫn không thể đối xử với tôi tử tế một chút sao!
Hu hu hu, chẳng lẽ tôi muốn có một khoảng thời gi­an hạnh phúc vui vẻ trongba năm học cấp ba lại khó đến vậy sao?
Cả ngày hôm nay, trời đổ mưa rất lớn.
2.
“À! Tiểu Ngư, hôm nay tớ nhìn thấy anh họ bạn ở sân vận động đấy! Anh ấy cùngvới một đội trong Câu lạc bộ võ thuật chạy bộ, trông rất chí khí, rất dễ thương,rất phong cách! Thế rồi trên khán đài trong sân vận động có bao nhiêu là bạnnữ.
Xem ra anh ấy đang dần dần thay thế thời đại của Tả mạc Phong, sắp trở thànhmột hoàng tử mới của trường rồi. Nhưng cũng thật tiếc cho Tả Mạc Phong, nếu anhấy không có bạn, thì nhất định là anh ấy vẫn rất nổi tiếng! Bạn nói xem có đúngkhông, Tiểu Ngư?”
Tiếu Tiếu vừa về đến phòng liền nói liến thoắng bên tai tôi!
Ôi! Không biết từ bao giờ mà Tiếu Tiếu vô tư đáng yêu cũng trở thành một cônàng háo sắc thế này rồi?
“Ừ…” Tôi cười nhạt, rồi lại làm tiếp việc của mình, đột nhiên nhớ cái gì đó,tôi ngẩng lên, bực tức nói thêm một câu: “Từ nay về sau, đừng bao giờ nhắc đếntên khốn Tả Mạc Phong trước mặt tớ nữa.”
“Hả? Sao vậy? Tiểu Ngư, bạn cãi nhau với anh ấy à?” Cuối cùng thì Tiếu Tiếucũng chú ý đến vẻ mặt không vui của tôi, ngồi cạnh tôi vẻ rất quan tâm, nhỏ nhẹan ủi: “Thực ra, hai người cãi nhau là chuyện rất bình thường, càng cãi nhau lạicàng yêu nhau hơn.”
Cô gái đáng chết này, lẽ nào không nghe thấy câu tôi nói sao? Không được nhắcđến tên khốn đó trước mặt tôi! Cơn thịnh nộ của tôi hiện rõ trên mặt. u giậtmình đứng dậy, tránh xa tôi ra chừng vài bước. Nhưng khi nhìn thấy đống quấn áolộn xộn trên giường của tôi, cô ấy ngạc nhiên hỏi “Hả? Tiểu Ngư, bạn đang làm gìvậy? Chuyển nhà à?”
“Chuyển trường!”: Tôi ngẩng đầu nhìn, lộ rõ vẻ mặt cười mà như khôngcười.
Người Tiếu Tiếu run lên, cô tỏ ra kinh ngạc hỏi “Chuyển trường? Không phảichứ, chỉ vì cái nhau một tí mà phải chuyển trường sao?”
“Không phải cãi nhau một tí mà là mối thù không đội trời chung!” Tôi nắm chặtchiếc khăn tay, xé mạnh một cái thành hai mảnh.
“Tiểu Ngư, bạn không sao chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” GiọngTiếu Tiếu bắt đầu run run “Tiểu Ngu, sắc mặt bạn không tốt chút nào, bạn bị ốmrồi hay sao ấy”
“Chuyển trường, nếu không chuyển trường thì nhất định bị tên khốn ấy hành hạđến chết!” Tôi nghiến răng, nghiến lợi nói.
“Hừm, đừng có nghĩ rằng Lâm Tiểu Ngư ta sẽ nhẫn nhục và phục tùng, đừng cónghĩ rằng Lâm Tiểu Ngu ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, đừng nghĩ rằng trênđời này chỉ có mỗi trường Phác Thiện này, đừng nghĩ rằng… Ui da! Tôi ốm mất rồi!Tức chết đi được! Tức chết đi được!
“Tiểu Ngư, đừng tức giận, hãy nói cho tớ biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảyra, xem tớ có giúp gì được bạn không?”
Khi đã chắc chắn là tôi “không làm hại đến người vô tội”, Tiếu Tiếu mới mạnhdạn ngồi cạnh tôi.
Thế là trong suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi kể hết tội của Tả Mạc Phong ra!
“Tiếu Tiếu, bạn nói xem tình cản­htớ cố phải là người nào biết cũng phải nhỏlệ đau lòng không? Bạn nói xem, tớ không chọc giận gì anh ta, sao anh ta lại đốixử tệ bạc với tớ như vậy?
Lại còn lừa tớ kí vào cái thỏa thuận không công bằng ấy nữa. Tôi nói nước mắtnước mũi chảy ròng ròng . Miệng Tiếu Tiếu mở to thành hình chữ “O” tròn trĩnh,nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc và không thể nào tin nổi.
“Không thể thế được? Tiểu Ngư, Tả Mạc Phong là người rất tốt, tớ mong bạnđừng chửi bới anh ấy như vậy!”
A a a! Câu nói đó là Tiếu Tiếu sao? Thế này mà cũng gọi là …bạn tốt sao? Tôinhìn Tiếu Tiếu với ánh mắt vô cùng thê lương và ai oán.
“Bạn đừng nhìn tớ như vậy, tớ nói thật đấy! Hội trưởng rất nhiệt tình, bất kểlà ai có chuyện gì, anh ấy luôn là người đầu tiên ra tay giúp đỡ!” Tiếu Tiếunghiêm túc nói. “Công việc của anh họ bạn nếu không phải là anh ấy giúp đỡ, erằng ngay cả đến cơ hội phỏng vấn cũng không có ấy! Còn nữa, năm ngoái, có mộtbạn bị tai nạn xe, mất rất nhiều máu, bệnh viện không tìm thấy ai có nhóm máuthích hợp, hội trưởng không ngần ngại yêu cầu lấy máu của mình, vì nhóm máu củaanh ấy là nhóm máu O”
“Xí, năm ngoái bạn còn chưa đến đây học, làm sao mà biết được chứ?” Tôi nhìnTiếu Tiếu với vẻ khinh khỉnh, con người “trọng sắc khinh bạn” này thật đángkhinh thường!
“Chuyện liên quan đến Hội trưởng Tả Mạc Phong nhiều lắm, ngày nào trongtrường chả truyền tai nhau, chỉ có bạn là không biết thôi!” Tiếu Tiếu vỗ vỗ taytôi, nói tiếp: “Tin tớ đi, hội trưởng Tả Mạc Phong sẽ không hại bạn đâu. Cứ cholà anh ấy cố ý làm như vậy, nhất định là có dụng ý riêng của anh ấy. Bạn làngười yêu của anh ấy, thật đẹp đôi rồi. Bạn không hiểu anh ấy như thế, cẩn thậnbị người khác cướp mất
“Dụng ý riêng à?” Tôi hơi mơ hồ, cẩn thận suy nghĩ lời Tiếu Tiếu nói. Đúngvậy, lời nói của Tả Mạc Phong có hơi ác độc một chút. Nhưng từ việc hắn ta đồngý cho Thượng Quan Cảnh Lăng tham gia buổi ứng tuyển chức huấn luyện viên dạy võthuật cũng thấy được rằng, hắn ta cũng là một người tốt. Nhưng hắn ta đối xử vớitôi như vậy, rốt cuộc là có nguyên nhân gì? Hay là hắn ta tốt với tất cả mọingười, chỉ ghét có mình tôi? Hay là vì tôi làm xước mặt hắn ta nên hắn ta hậntôi từ đó đến bây giờ? Đúng là ông trời muốn giết tôi nên vừa mới bước vàotrường tôi đã đắc tội ngay với hắn.
“Nhưng Tiếu Tiếu, Câu lạc bộ võ thuật của chúng ta đã năm lần liên tiếp xếpvị trí cuối cùng! Tớ làm gì có khả năng giúp trường chúng ta “lội ngược dòng”được chứ?
“Tiểu Ngư, bạn phải tin tưởng vào Thượng Quan Cảnh Lăng, càng phải tin tưởngvào bản thân mình chứ, còn tớ tin tưởng tuyệt đối vào con mắt của hội trưởng TảMạc Phong.” Tiếu Tiếu chớp chớp đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu của mình!
“Ý của bạn là, cũng chính vì Tả Mạc Phong tin tưởng tớ nên mới làm như vậy?”Tôi hỏi Tiếu Tiếu với một chút xúc động, lẽ nào tôi hiểu nhầm Tả Mạc Phong?
“Cái này thì tớ cũng không chắc chắn lắm!” Tiếu Tiếu không dám khẳng địnhnhưng nhìn thấy bộ mặt ảm đạm của tôi khi nghe thấy mình nói như vậy, bạn ấyliền nói tiếp: “Nhưng bất kể là thế nào đi nữa, bạn cũng phải góp phần giúp độituyển giành chiến thắng lần này, để anh ấy phải nhìn bạn bằng con mắt khác!”
Tôi nhảy như bay từ trên giường xuống, kéo tay Tiếu Tiếu chạy ra ngoài cửa,khiến Tiếu Tiếu giật nảy mình kêu lên: “Ôi, bạn định làm gì vậy?”
“Đi tìm Thượng Quan!” Tôi tr lời mà không thèm quay đầu lại. Đúng thế, tôiphải đi tìm Thượng Quan Cảnh Lăng để trao đổi kĩ lưỡng, xem làm thế nào có thểđoạt giải quán quân trong cuộc thi. Trong số những câu là Tiếu Tiếu nói thì câucuối cùng là có lý nhất. Tôi nhất định phải thắng trong vụ cá cược làn này, đểTả Mạc Phong phải nhìn tôi với con mắt khác! Tôi sẽ cho hắn ta ngày nào cũngphải mở to mắt ra mà nhìn tôi đi muộn về sớm, ngồi trong lớp làm việc riêng, saugiờ học không làm bài tập mà không thể phạt tôi được.
Hừm… đến lúc đó vẻ mặt của hắn ta nhất định là còn xấu xí hơn cục đá trongnhà vệ sinh.
Ha ha! Nghĩ vậy mà thấy… “phê”
3.
Thở hổn hển!
Phòng tập của Câu lạc bộ võ thuật ở phía sau sân vận động, tôi và Tiếu Tiếuphải chạy gần ba mươi phút mới đến nơi.
Tôi và Tiếu Tiếu vừa mở cửa bước vào đã cảm thấy có hàng ngàn ánh mắt sắc hơntia lasez hướng về phía mình! Ôi mẹ ơi, phòng của Câu lạc bộ võ thuật hay là hậutrường của một cuộc thi tuyển chọn sắc đẹp vậy?
Tôi biết là trường Phổ thông trung học Phác Thiện vô cùng nhiều mỹ nhân,nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều mỹ nhân tập trung, đứng trước mặt tôi như thếnày! Làm tôi hoa hết cả mắt. Nhưng có hoa mắt thế nào đi nữa thì tôi vẫn nhìn rangay Thượng Quan Cảnh Lăng đang chỉnh động tác cho một bạn nữ, mà cô bạn đó cònlợi dụng cơ hội đó để dựa nửa người lên người của Thượng Quan Cảnh Lăng…
Còn những bạn nam trong câu lạc bộ thì tranh thủ cơ hội để bắt chuyện tántỉnh với những bạn gái mà họ để ý!
“Hóa ra Câu lạc bộ võ thuật là như thế này. Thật là gay to!” Đến tính tìnhmềm mỏng như Tiếu Tiếu mà khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải cau mày lắcđầu.
“Tới có cách!” Tôi nói rồi kéo tay Tiếu Tiếu đi thẳng đến trước mặt ThượngQuan Cảnh Lăng trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của đám đông.
Lúc này Thượng Quan Cảnh Lăng mới ngây ra nhìn tôi, đúng là chẳng có chút khảnăng “Mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương” gì cả, chẳng hiểu nổi là ngày xưaanh ấy làm sai dịch cái kiểu gì nữa! Chả trách mà bị người ta đẩy xuống vực! Bảncô nương mà đã giá lâm, đương nhiên là phải siêu phàm rồi! Thế là anh ấy chỉ ravài chú ý cần thiết cho bạn nữ kia, rồi đưa chúng tôi vào phòng nghỉ. Mặc dùnhững ánh mắt kinh ngạc kia vẫn nhìn theo lưng tôi, nhưng tôi vẫn thẳng ngườibước đi!
“Tiểu Ngư, mấy ngày rồi em đi đâu ma không đến thăm anh!” Vừa bước vào phòngnghỉ, Thượng Quan Cảnh Lăng đã nói với tôi với giọng oán trách.
“Ôi… anh bận như vậy thì sao em dám làm phiền, em sợ bị người khác xé xácphanh thây.” Hừm, cái tên này, ngày nào cũng cũng chìm ngập trong hàng ngàn yếnoanh thế, lại còn mở miệng trách tôi không đến thăm!
“Hả? Trường Phác Thiện vẫn còn có người ghê gớm hơn em sao?” Thượng Quan CảnhLăng nghiêm túc hỏi.
Ôi trời ơi! Nhất định là dạo này Tả Mạc Phong thường xuyên đến đây chỉ đạocông việc rồi tiêm nhiễm những điều không hay vào đầu anh ấy rồi! Tôi muốn khócmà không khóc được, tay nắm chặt, lòng chua xót, sao lúc đầu lại để cho anh ấyvà Tả Mạc Phong gặp nhau cơ chứ?
Tôi nghiến răng nghiến lợi dọa “Thượng Quan xấu xa, anh có dám nói thêm câunữa không?”
“Tiểu Ngư, bạn đừng làm ồn nữa, không phải là bạn đến đây tìm anh ấy để traođổi chính sựừng để mất thêm thời gi­an nữa.” Thấy vẻ đáng thương của Thượng QuanCảnh Lăng, Tiếu Tiếu không nỡ tâm, liền kéo tay áo tôi nhắc nhở.
Ừ, cũng đúng, Tiếu Tiếu nói rất có lí, thế là tôi liền xông đến trước mặtThượng Quan Cảnh Lăng giơ giơ nắm đấm lên rồi nói: “Anh có biết cuộc thi đấu võthuật giữa các trường trong toàn thành phố không?”
Thượng Quan Cảnh Lăng liền gật đầu: “Có! Mạc Phong nói với anh rồi!”
Mạc Phong? Xí, hai người họ tốt với nhau từ bao giờ vậy? Xưng hô thân mậtthế!
“Nhưng anh không hiểu lắm! Mạc Phong nói em sẽ giải thích cho anh!” ThượngQuan Cảnh Lăng gãi gãi đầu nói thêm một câu: “Xã hội hiện đại của các em cũngdùng hình thức đấu võ chọn ra minh chủ võ lâm à? Nhưng anh là một viên sai dịch,không nên nhúng tay vào chuyện gi­ang hồ làm gì?”
“Hả? Minh chủ võ lâm? Chuyện gi­ang hồ? Thế này là thế nào vậy?”
Lúc ấu tôi cứ ngây người ra, đến lúc hiểu vấn đề thì bỗng thấy dở khóc dởcười, nhìn sang Tiếu Tiếu, thấy bạn ấy đang bịt miệng, đỏ mặt tía tai, vẻ rấtmuốn cười nhưng không dám cười.
Thượng Quan Cảnh Lăng lờ mờ không hiểu, nhìn tôi, rồi lại nhìn Tiếu Tiếu, lầmbầm nói “Anh lại nói sai à?”
Tôi thực sự muốn mắng cho cái tên chậm chạp này một trận, thật là… không chịuhọc hành văn hóa hiện đại của chúng tôi chút nào. Tôi nhớ lần đầu tiên đưa anhấy đi dạo phố, anh ấy nhìn xe cộ đi lại như mắc cửi trên đường, sợ hãi đến mứcchạy loạn hết cả lên lại còn vượt cả đèn đỏ nữa, hại tôi phải đứng cùng anh ấycả một ngày ở bốt công an chỗ ngã tư.
“Cũng không sai! Thực ra cũng gn giống như anh nói, nhưng…” Tôi vốn định nóilà “nhưng không giống với kiểu đấu võ ở thời phong kiến các anh”, bỗng nhiênnghĩ đến Tiếu Tiếu đang đứng cạnh, suýt nữa thì cắn phải lưỡi mới thu lại đượccâu định nói ra. Tiếu Tiếu không thân phận thật của anh ấy, tôi khẽ giải thích:“Không giống những cuộc đấu võ như trên ti vi đâu!”
“Tiểu Ngư, anh của bạn nhất định là một người hâm mộ của tiểu tuyết võ hiệpnhỉ? Thảo não võ công giỏi thế, đến ngữ khí khi nói và khí chất cũng mang đặcphong cách của các nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp!” Tiếu Tiếu say mê nhìnThượng Quan Cảnh Lăng, không một chút gì để ý đến sơ hở trong ngôn ngữ và thầnthái của tôi.
Thượng Quan Cảnh Lăng nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với Tiếu Tiếu, rồi bỗngvỗ vỗ trán, chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Tôi nhớ ra rồi, cô chính là cô nươnglần trước đã giúp tôi tìm Tiểu Ngư, tên là… Tiếu Tiếu đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, quá tốt rồi!” Tiếu Tiếu nghe thấy anh ấy gọi tên mìnhthì vô cùng xúc động, gật đầu lia lịa như giã tỏi vậy, rồi mặt đỏ ửng, bẽn lẽncúi xuống: “Không ngờ là anh vẫn nhớ em! Tiểu Ngư còn nói là sẽ để anh và em… ăncơm cùng nhau, nhưng anh quá bận.” Tiếu Tiếu nói xong nhìn tôi với vẻ tráchmóc.
“Lần trước thật là cảm ơn cô quá, hì hì!” Thượng Quan Cảnh Lăng thân thiệnđưa tay về phía Tiếu Tiếu, vẻ mặt đẹp mê hồn: “Rất vui được biết cô!”
Tiếu Tiếu ngẩng lên nhìn mà không dám tin vào mắt mình nữa, nhìn tôi, rồi lạinhìn Thượng Quan Cảnh Lăng, hỏi: “Anh sẽ bắt tay em sao?” Nhìn vẻ mặt xúc độngnhư muốn khóc của bạn ấy, tôi thực sự không biết nói gì. Trời ạ, đây có phải làTiếu Tiếu mà mà thường ngày tôi biết không vậy? Tôi đang nghĩ ngợi thì Tiếu Tiếubỗng nhiên đẩy tôi và Thượng Quan Cảnh Lăng ra, mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Thượng Quan Cảnh Lăng tròn xoe mắt, đứng ngây ra nhìn bóng dáng của TiếuTiếu, băn khoăn không hiểu hỏi tôi: “Cô ấy sao vậy? Cô ấy không thích bắt tayngười khác sao?”
Tôi liếc nhìn anh ấy với thái độ không được tốt lắm, chậm rãi nói: “Sai dịchđại nhân, xin anh đừng có phóng điện khi gặp người khác có được không? Tiếu Tiếuđáng thương, lại một thiếu nữ trong sáng nữa bị sát thương rồi!”
Không ngờ Thượng Quan Cảnh Lăng lại dịu dàng với con gái đến vậy, thảo nào màanh ấy duyên với nữ giới thế, chằng giống Tả Mạc Phong tẹo nào, mặt lúc nào cũnglạnh như tiền!
Nghĩ đến Tả Mạc Phong, tôi mới nhớ ra mục đích đến gặp Thượng Quan Cảnh Lăng.Thế là tôi liền thân mật kéo tay Thượng Quan Cảnh Lăng. (Lúc này anh ấy đã quenvới việc “nam nữ thụ thụ bất thân” của tôi rồi),mời anh ấy ngồi lên so­fa, rồilại pha cho anh ấy một cốc trà hoa nhài. Nhưng cũng phải nhìn lại một chút, cáitên này cuộc sống ngày càng đầy đủ, trong căn phòng nghỉ bé tí thế này mà cũngcả trà hoa nhài nữa!
“Loại trà này là một vài bạn nữ trong Câu lạc bộ võ thuật mang đến tặng, rấtthơm, Tiểu Ngư, em cũng thử đi!” Thượng Quan Cảnh Lăng nhấp một ngụm rồi tấm tắckhen.
Ồ, hóa ra là của mấy cô nàng háo sắc mang tặng, tôi chẳng thèm uống, chẳng cómùi vị gì cả! Có thặng thì ít ra cũng phải tặng loại trà Long Tĩnh Tây Hồ gì đóchứ!
“Ồ… em không thích uống trà!” Tôi hắng hắng giọng, ngồi xuống trước mặt anhấy, bắt đầu vào vấn đề chính. “Thượng Quan à, anh nói xem em đối với anh như thếnào?”
Thượng Quan vừa uống trà vừa gật đầu: “Tiểu Ngư đối với anh đương nhiên làtốt rồi. Lúc đầu mà không có em thì không biết này anh đang lang thang ở đâu! Cókhi lại cầu bất cầu bơ, chẳng có gì mà ăn ấy chứ…”
“Ừm, rất tốt, vậy thì nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ làm thế nào?”
Thượng Quan Cảnh Lăng ngẩn người, lập tức đặt cốc trà xuống, vô cùng lo lắngcầm lấy tay tôi, sau đó quan sát tôi thật kĩ từ trên xuống dưới, từ phải sangtrái một lượt: “Tiểu Ngư, em bị làm sao? Em xảy ra chuyện gì?”
“Ôi dào! Đừng hỏi, hãy trả lời em trước là anh sẽ làm thế nào!”
“Anh sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em!” Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn mắttôi, chân thành và dịu dáng nói, dường như dùng tất cả sức lực của mình để nóira câu thề đó.
Tim tôi bỗng đập mạnh. A! Cái tên này, làm gì mà sán lại gần thế? Đôi mắt đenláy của anh ấy sáng long lanh, ánh lên vẻ dịu dàng mà lại chói sáng vô cùng, cáimà ta gọi nó là một lời hứa!
“Ha ha, không nghiêm trọng như thế đâu!” Tôi hơi bối rối vung tay anh ấy ra,cố ý cười thật to, để che giấu tình cảm khó hiểu trong lòng mình. Lạ thật, saomà tay tôi lại nóng bừng lên thế chứ, bình thường cho dù có gần anh ấy như thếnào đi nữa thì tôi cũng không có cảm giác này! Trời ạ, có phải là tôi bị sốt rồikhông?
“Hả Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thượng Quan Cảnh Lăng đầy vẻ khó hiểu nhìntôi.
“Là em nói đến cuộc thi đấu ấy, anh nhất định phải đoạt giải nhất!” Tôi cắnmôi, nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng tràn đầy mong đợi.
“Ồ, em nói đến cuộc thi đó à, thực ra anh định không tham gia.”
“Hả? Cái gì? Anh không định tham gia? Tại sao?” Tôi kinh ngạc nhảy từ từ trênghế xuống, mông tôi lập tức ch mặt sàn nhẵn bóng.
“Ôi, Tiểu Ngư, em cẩn thận một chút!” Thượng Quan Cảnh Lăng vội vã đỡ tôidậy, lại còn đưa tay ra chuẩn bị xoa mông cho tôi nữa.
Tôi trợn mắt nhìn anh ấy hỏi “Anh làm gì vậy?”
Anh ấy mới nhớ ra rằng bộ phận mà tôi tiếp đất là cái mông yêu quý của tôi,lập tức rụt tay lại!
“Anh nói xem tại sao lại không tham gia?” Tôi vừa sốt ruột hỏi vừa xoa xoacái mông yêu quý của mình.
“Sư phụ anh nói, học võ là để thân thể khỏe mạnh, cứu giúp nhân dân, chứkhông phải là để ra oai hay đấu đá với nhau!” Thượng Quan Cảnh Lăng nói rấtnghiêm túc và hùng hồn.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, giống như một vật thể lại ngoài hành tinh vậy. Haigiây sau, tôi buồn bã quay người nước đi ra cửa, sau đó thầm đếm “Một, hai…”
“Tiểu Ngư, sao em lại đi?” Chưa kịp đếm đến “Ba”, Thượng Quan Cảnh Lăng liềnchạy theo chặn tôi lại: “Anh vẫn chưa nói hết mà, mặc dù không thể làm trái lờisư phụ dạy, nhưng lời nói của Tiểu Ngư, cũng không thể không nghe!”
Hi hi, đùng là trẻ con dễ bảo! Kế hoạch đã thành rồi, tôi nhếch mép cười đắcý!
“Nhưng, Tiểu Ngư, làm thế nào mới có thể đứng thứ nhất? Cuộc thi này nhấtđịnh là sẽ có rất nhiều cao thủ?”
“Đừng lo lắng, nghe em nói này…”
4.
Buổi chiều.
Tại sân vận động của trườ
Thời tiết rất nóng nực, mặc dù hôm nay ánh mặt trời cũng nhẹ nhàng như ánhmặt trời của những ngày màu thu, nhưng tôi vẫn cảm nhận mạnh mẽ cái nóng nực đếnkhó chịu.
Ôi! Chẳng có cách nào khác, những người đi qua tôi đều nhìn tôi với ánh mắtđầy thù hận, tôi mà không cảm thấy khác thường mới là lạ!
“Tiểu Ngư, lại có thêm ba bạn nữ nữa ngất xỉu rồi!” Đại Lực chạy đến lần thứn, thở hổn hển báo cáo tình hình với tôi. Không biết là anh ta chạy được mấy lầncũng sẽ ngất luôn?
Tôi thậm chí không còn sức mà nói được nữa, liền xua xua tay, anh hiểu ý đitìm người đưa ba bạn nữ ấy vào phòng y tế của trường.
Tôi ngẩng lên, đếm những người còn kiên trì trên sân vận động. Ừm, vẫn cònhai mươi người, loại thêm năm người nữa là được rồi. Cuộc thi yêu cầu ít nhất làmười người, vậy tôi sẽ chuẩn bị mươi lăm người, như thế cũng dễ xếp hàng, hehe!
Hu hu hu, nhưng tôi cũng rất buồn bực! Bởi vì lần này tôi thực sự trở thànhkẻ thù của tất cả các bạn nữ trong trường rồi… Ngay cả đến Tiếu Tiếu cũng khôngthèm đếm xỉa đến tôi nữa! Nhưng nếu như không áp dụng biện pháp này thì cuộc thilần này nhất định về bét!
Cũng phải trách những cô nàng háo sắc kia, trước đây rất nhiều người đăng kívào Câu lạc bộ võ thuật không phải vì họ thích võ thuật mà là họ chỉ muốn đượcsớm tối tiếp xúc với Thượng Quan Cảnh Lăng, rồi lại có nhiều bạn nam muốn có cơhội tiếp xúc với những cô nàng háo sắc đó nên mới vào Câu lạc bộ. Chính điều nàykhiến cho tất cả các thành viên trong câu lạc bộ đều có trình độ võ thuật rấtkém. Thượng Quan Cảnh Lăng là một giáo viên tốt, không từ chối bất cứ yêu cầucủa ai, cũng cách nào trách mắng những người không chăm chỉ luyện tập, chính vìvậy Câu lạc bộ võ thuật mới trở thành nơi xả stress cho những cậu ấm cô chiêunày.
Để giành được thắng lợi trong cuộc thi lần này, tôi phải chỉnh đốn lại Câulạc bộ võ thuật! Phương án cụ thể là trước tiên sẽ loại những người không phùhợp với việc học võ. Cho nên tôi mới tập hợp tất cả những người trong Câu lạc bộvõ thuật ra sân vận động đẻ chạy, chỉ giữ lại mười lăm người bền sức nhất màthôi. Dù sao thì việc học võ cũng cần những người có thể lực tốt, còn những aithể lực không tốt thì không thể nào học được!
Chỉ có điều là Tiếu Tiếu đáng thương vừa mới tham gia Câu lạc bộ đã phải trảiqua cuộc khảo nghiệm tàn khốc này và thất bại thảm hại. Bạn ấy mới chạy được haimươi phút đã phải bỏ cuộc, xem ra thì “tình yêu rất quý giá nhưng tính mạng conngười còn quý giá hơn.”
“Lâm Tiểu Ngư…”
Đúng lúc tôi đang ngao ngán ngồi trên khán đài bẻ bẻ ngón tay thì đột nhiênthấy lạnh rùng mình, dường như có một cơn gió lạnh từ đại ngục thổi lại.
“Lâm Tiểu Ngư, lần này cô thật quá đáng! Nói xem, tại sao cô lại làm nhưvậy?” Một đám nữ sinh giận dữ, hùng hổ đi tới, người dẫn đầu chính lạ chị Lộ Lộmà lần trước đứng chặn đường tôi ở hành lang kí tức xá nữ. Chị ta vừa lạnh lùngvừa sầm mặt bước đến chỗ tôi.
“Chúng tôi đã vất vả chép sách toán cho bạn, bạn trả công chúng tôi như vậysao?” Cô gái này trông rất quen, lần trước nghe tôi nói nếu tôi không chép hếtmười lần sách toán thì Thượng Quan Cảnh Lăng không thể tham gia ứng tuyển làmhuấn luyện viên võ thuật của trường, hình như bạn ấy cũng ở đó, và còn giúp tôichép một lượt rất gọn gàng
“Bạn nói xem, tại sao bạn lại đối xử với chúng tôi như vậy?” Một đám đông lớnvây quanh tôi, thi nhau hỏi.
Tại, tại sao? Tại sao tôi lại làm như vậy? Tôi bỗng thấy loạn lên, đầu óc tựdưng “ầm” một tiếng nổ lớn, hoàn toàn hỗn loạn, ngay cả đến hơi thở cũng trởnên gấp gáp hơn.
Hu hu… Đại Lực và A Ngũ đâu rồi? Hai cái tên đó chắc chắn là sợ chết khiếpnên đã chạy trốn rồi, bọn họ chẳng thèm báo cho tôi một câu, chết tiệt!
Hu h u… Thượng Quan Cảnh Lăng mau đến cứu tôi! Nhưng tôi sợ Thượng Quan CảnhLăng sẽ thấy mềm lòng trong lúc tôi tiến hành tuyển chọn lại thành viên cho Câulạc bộ nên đã bảo anh ấy kéo Tả Mạc Phong đi mua đồng phục cho cuộc thi đấurồi.
Bọn họ cứ tiến sát đến gần tôi, ánh mắt hừng hực lửa cháy nhìn chằm chằm vàotôi, cứ như là sắp ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi rồi!
Yên lặng, yên lặng…
Bầu không khí như bị thứ gì đó làm ngưng tụ, ngay cả gió cũng ngừng thổi!
“Thực ra, thực ra là tôi chỉ muốn chọn ra những người xuất sắc nhất để thamgia cuộc thi đấu võ thuật toàn thành phố sắp tới thôi. Khi cuộc thi kết thúc,mọi người có thể tham gia vào Câu lạc bộ võ thuật mà.” Tôi vô cùng sợ hãi đứng ởđó, toàn thân cứng lại, chân không bước nổi nửa bước, mồ hôi chảy đầm đìa.
“Mày nghĩ chúng tao là lũ ngốc à? Mọi người khó khăn lắm mới gia nhập đượcCâu lạc bộ, mày lại đuổi chúng tao ra khỏi đó một cách dễ dàng, lại còn dùng cáicách độc ác như thế này nữa! Lâm Tiểu Ngư, mày đừng nghĩ là chúng tao không biếtmày đang nghĩ gì nhé! Mày định “ăn ở hai lòng”, có Tả Mạc Phong vẫn chưa đủ, cònmuốn chiếm luôn thầy giáo nữa!” Chị Lộ Lộ hung dữ nhìn tôi, giọng nói sắc nhưlưỡi dao đâm thẳng vào tim!
“Em không có ý đó, không phải như mọi người nghĩ đâu, em thực sự là không cóý đó…” Tôi cố nói thật to để biện minh, nhung lại thấy rằng giọng nói của mìnhthật yếu ớt, giống như một viên đá nhỏ rơi xuống biển lớn mênh mông, chẳng thểlàm gợn lên chút sóng nào.
Nước mắt tôi bất giác chảy ra, tại sao lại như thế này chứ? Rõ ràng là tôi đãcố gắng hết sức, tại sao lại chẳng có ai thích tôi cả? Bây giờ, ngay cả đến đứabạn thân nhất của tôi cũng không thèm đếm xỉa đến tôi nữa, tôi cố gắng như thếnày rốt cuộc là vì cái gì chứ?
“Đừng có diễn cái bộ dạng đó với chúng tôi, chẳng có tác dụng gì đâu, hãy đểnước mắt đó cho Hội trưởng Tả Mạc Phong và thầy giáo Thượng Quan ấy!”
“Đúng là, không biết xấu hổ… Lại còn định “bắt cá hai tay” nữa chứ!”
“Lấy việc công để mưu lợi việc tư, vậy mà hội trưởng Tả Mạc Phong vẫn đối xửtốt với cô như vậy!”
“Hôm nay nhất định bạn phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Họ vây quanh lấy tôi, mỗi người một câu, tranh nhau mắng nhiếc, tố cáo, cưỡngép tôi.
Từng lời từng lời chói tai, giống như những cây mây có gai đang quấn quanhngười tôi, tôi chỉ cảm thấy không thở được. Lúc này, ánh mặt trời cũng trở nênchói mắt lạ thường, những khuôn mặt phẫn nộ cứ đan xen trước mắt tôi, dần dần,cả thế giới của tôi bắt đầu chao đảo…
5.
Ôi, m thơm thế, mùi hương ngọt ngào khiến tinh thần tôi phấn chấn, tôi chợtmở to mắt. Ấy, tôi đang ở bệnh viện sao? Trần nhà, vách tường sao lại là màutrắng?
Nhìn quanh một lượt, tôi thấy những chai và những ống kim tiêm mà chỉ trongbệnh viện mới có, và lúc này chất dịch ấy đang được truyền vào trong ngườitôi.
Một dáng người cao to đang đứng trước cửa sổ, đang nghịch chậu hoa cúc trắngthơm phức. Ồ, hóa ra mùi thơm đó là từ chậu hoa cúc mà ra, thật là tuyệt!
Hai tay tôi chống lên giường, tôi muốn ngồi dậy, không cẩn thận lại gây ratiếng động. Dáng người cao to ấy quay đầu lại, vẻ mặt vui vẻ “Tiểu Ngư, em tỉnhlại rồi!”
Hóa ra là Thượng Quan Cảnh Lăng, lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng, nhưng khônghiểu sự hụt hẫng ấy từ đâu ra.
Anh ấy bước nhanh về phía tôi, đỡ tôi dậy, sau đó lấy một chiếc gối để tôidựa lưng vào đó cho thoải mái.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi ngồi vững, tôi vội vã hỏi.
“Em bị ngất ở khán đài sân vận động.” Thượng Quan Cảnh Lăng đắp chăn lên giúptôi, rồi ngồi xuống giường.
“Em bị ngất?” Tôi hỏi lại, trong đầu là một mớ hỗn độn, nhưng chỉ vào giâysau, cảnh tượng trước khi tôi bị ngất lần lượt hiện lên: “Ôi, cái lũ con gáiđó…” Tôi bị kích động, người bổ nhào về phía trước, muốn ra khỏi giường.
Thượng Quan Cảnh Lăng vội vàng giữ tôi lại, vội vàng nói “Đừng cử động, hiệngiờ em đang là bệnh nhân. Tính em lúc nào cũng nóng như vậy, chuyện đó Tả MạcPhong đã đi giải quyết rồi. Mười lăm người tham gia cuộc thi cũng đã chọn rarồi! Anh đã bắt đầu dạy họ Tháực Quyền rồi.”
“Vậy sao? Tốt quá rồi!” Cục đá nặng trĩu trong lòng tôi cuối cùng cũng rơixuống. Tả Mạc Phong mà đã ra tay thì nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, nhưngkhông biết hắn ta sẽ “dạy bảo” tôi thế nào đây. Còn nữa, chỉ còn một tháng nữalà cuộc thi bắt đầu, học Thái Cực Quyền liệu có kịp không? Vả lại, Thái CựcQuyền có lợi hại hơn võ công Thiếu Lâm của Câu lạc bộ võ thuật đã năm lần liêntiếp đoạt giải quán quân kia không?
“Tiểu Ngư, em đang nghĩ gì vậy?” Thượng Quan Cảnh Lăng gõ nhẹ lên trán tôi,gọi tôi trở về với thực tại.
Tôi cười lắc lắc đầu, không muốn cho Thượng Quan Cảnh Lăng biết nỗi lo lắngtrong lòng tôi, tôi quay ra nhìn chậu hoa cúc ngoài cửa sổ nói: “Chậu hoa nàythật là thơm!”
“Là Tả Mạc Phong bảo anh mang đến tặng em đấy!” Thượng Quan Cảnh Lăng chớpchớp mắt nhìn tôi, rồi lại nói tiếp “Tả Mạc Phong nói em rất ghét mùi thuốc,nhất định sẽ không thích mùi bệnh viện nên mới bảo anh mang chậu hoa cúc đến, vàcòn nói là em rất thích chậu hoa này”
“Hả? Lạ thật, ai thích hoa hắn ta tặng chứ?” Mặt tôi bỗng ửng đỏ, nhếch mépnói.
Nhưng sao hắn ta lại biết tôi ghét mùi thích nhỉ ? Sao hắn ta lại biết tôithích ngửi mùi hoa cúc!
Thật là lạ lùng!
Lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Thầy Thượng Quan, thầy có ở trong đó không? Tiểu Ngư tỉnh lại chưa?”
Oái… giọng nói này, là của Tiếu Tiếu mà! Con nhỏ này, không giận tôi sao?
Thượng Quan Cảnh Lăng cười và nhìn tôi một cái, rồi trả lời: “ vào xem làbiết thôi mà!”
Sau đó, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tiếu Tiếu nhìn thấy tôi ngồi trên giường,hai mắt còn to hơn cả quả chuông đồng. Trên tay bạn ấy cầm một hộp giữ nhiệt,mặt đỏ bừng bừng ở ngoải cửa, đang phân vân xem có nên vào hay không.
“Nha đầu chết tiệt này, bây giờ mới đến thăm tôi à!” Biết là da mặt bạn ấymỏng, nên tôi liền hắng giọng, rồi lại xoa xoa bụng: “Mang thứ gì ngon đến vậy?Mau lấy ra đây đi, bản nữ hiệp đói sắp chết rồi.”
Lúc đầu Tiếu Tiếu nhìn tôi không dám tin, sau đó vừa khóc vừa cười chạy vàotrước giường, ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Ngư, xin lỗi!”
“Ha ha, ngốc ạ, bạn làm gì vậy? Có phải trẻ con đâu, khóc gì mà khóc?” Tôicười ha ha và nói, ôi, nhưng ai đó có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảyra chuyện gì, mà ngay cả đến Tiếu Tiếu cũng tha thứ cho tôi.
“Ấy… Tiếu Tiếu bạn không trách tớ đã loại bạn ra khỏi Câu lạc bộ võ thuậtsao?”
“Tiểu Ngư, bạn đừng nói nữa, tớ sai rồi, đều là do tớ quá ích kỷ, chỉ nghĩđến bản thân mình. Hội trưởng Tả Mạc Phong nói đúng, tớ là bạn thân của bạn,đáng lẽ tớ phải ủng hộ, giúp đỡ bạn mới đùng” Tiếu Tiếu nắm chặt tay tôi, thànhkhẩn nói.
“Hắn ta nói thế sao? Hắn ta đã nói thế sao?” Bây giờ thì đến lượt tôi trợntròn mắt nhìn Tiếu Tiếu và không dám tin vào tai mình nữa. Lúc đó, ý nghĩ duynhất trong đầu tôi là, nếu thực sự là Tả Mạc Phong nói như vậy thì không phảihắn ta điên mà là tôi ngu ngốc”
“Đương nhiên là anh ấy nói như vậy! Tớ đã nói với bạn rồi, hội trưởng Tả MạcPhong không xấu như bạn nghĩ đâu!” Tiếu Tiếu vừa nói vừa mở chiếc hộp giữ nhiệtra. Mùi cháo thịt nạc trứng gà thơm phức bay khắp phòng.
“Oa, cháo thịt nạc trứng gà, ngon quá!” Mắt tôi hiện lên hình trái tim đỏchót, giống như một con cún đang đói bụng bổ nhào về phái có đồ ăn “Có phải làquán cháo rất đông khách ở đằng sau trường không?”
“Đúng rồi, cẩn thận, cẩn thận, tay bạn vẫn đang có kim truyền đấy!” Tiếu Tiếugiật nảy mình, với tay ra hiệu, vội vã ra hiệu cho Thượng Quan Cảnh Lăng giữ tôilại.
Thượng Quan Cảnh Lăng lại đang nhìn tôi với vẻ rất hứng thú, trên mặt nở mộtnụ cười ấm áp đến mê hồn: “Tiếu Tiếu, em vẫn không biết Tiểu Ngư sao? Cô ấy màđã định làm gì thì có mười con trâu cũng không kéo lại được!”
Nhân cơ hội này, tôi cướp lấy hộp giữ nhiệt trên tay Tiếu Tiếu, chẳng ngạingùng gì húp một hơi cái hộp cháo thơm phức ấy, vừa húp vừa nhếch mép cười: “Ôi!Ngon quá! Thượng Quan, anh nói đúng, anh vẫn là người hiểu em nhất, ha ha.”
“Đúng thế, đúng thế, bạn cứ ăn từ từ!” Tiếu Tiếu nhìn Thượng Quan Cảnh Lăngcười.
“Đúng rồi, Thượng Quan, Thái Cực Quyền của phái Võ Đang các anh so với võcông của Thiếu Lâm Tự thì phái nào mạnh hơn?” Cuối cùng tôi cũng không nhịn đượcliền nói ra nỗi băn khoăn lo lắng trong lòng mình.
“Thái Cực Quyền thì thiên về những động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, còn võcông Thiếu Lâm thì thiên về những động tác mạnh mẽ, dứt khoát.”
Thượng Quan Cảnh Lăng suy nghĩ kĩ một lúc mới trả lời, “Mỗi phái có một ưuđiểm riêng, không thể nói là phái nào mạnh hơn phái nào được. Em còn nhớ anh đãtừng nói với em không? Anh vì đuổi theo một tên gi­an tặc dâm ô, mới bị hắn tađá xuống vách núi đến đây, hắn ta chính là đệ tử của Thiếu Lâm, võ công rất caocường, thật là đáng tiế
“Thế có nghĩa là, chúng ta sẽ không chắc chắn là thắng được rồi.” Lòng tôibỗng thấy nặng trịch.
Hôm đó Đại Lực nói với tôi, huấn luyện viên Câu lạc bộ võ thuật trường Trunghọc Hữu Trí là đệ tử của phái Võ Lâm. Họ dựa vào võ công Thiếu lâm mà năm lầnliên tiếp đoạt giải nhất. Theo một thông tin đáng tin cậy thì lần này họ sẽ biểudiễn tiết mục “Thập bát đồng nhân trận” Tôi đã xem trên ti vi rồi, tiết mục đórất lợi hại!
“Tiểu Ngư, anh sẽ toàn tâm toàn lực. Thực ra chúng ta cũng không cần phải quácoi trọng chuyện thắng thua”. Thượng Quan Cảnh Lăng tò mò hỏi: “Tiểu Ngư, có thểnói cho anh biết, tại sao lại xem cuộc thi này quan trọng đến vậy?”
“Bởi vì nếu thua, bạn ấy sẽ phải quét sân vận động trong một năm liền” TiếuTiếu nhún nhún vai, trả lời thay tôi. “Bạn ấy và Tả Mạc Phong đã kí thỏa thuậnrồi!”
“Sai rồi!” Tôi lớn tiếng nói: “Nguyên nhân quan trọng là tớ không thể để TảMạc Phong coi thường, tớ phải chứng minh cho hắn ta thấy, chẳng có việc gì làLâm Tiểu Ngư này lại không làm được cả.”
“Ồ, Tiểu Ngư , em rất quan tâm đến thái độ của Tả Mạc Phong đối với em sao?”Lúc Thượng Quan Cảnh Lăng hỏi tôi câu đó, ánh mắt anh ấy nhìn sang chỗ khác.
“Ối, hi hi…” Chuyện gì thế nhỉ ? Bỗng dưng tôi lại cảm thấy bầu không khí cógì đó khác khác, một cảm giác lúng túng. “Sao lại thế? Sao em lại quan tâm đếnthái độ của Tả Mạc Phong chứ, hắn ta thì là loại củ hành gì chứ… hơ hơ!”
Thượng Quan Cảnh Lăng và Tiếu Tiếu nhìn tôi, không nói gì, làm tôi thấy thậtcăng thẳng, chẳng dám nói thêm gì nữa đành cười trừ vài tiếng.
Yên lặng một chút, Thượng Quan Cảnh Lăng cười một cách rất lạ lùng, vỗ vỗ vaitôi, đứng dậy nói: “Buổi chiều vẫn có buổi tập, anh về trước nhé. Tiếu Tiếu,phiền em ở lại chăm sóc cho Tiểu Ngư.”
Hử ? Tôi lén nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng với ánh mắt nghi hoặc, chuyện gì vậy,hình như anh ấy không thích tôi nói xấu Tả Mạc Phong! Nhưng vốn đã như vậy rồimà, tôi chỉ nói sự thật thôi!
“Tiểu Ngư , anh hứa với em, nhất định chúng ta sẽ giành được giải quán quân!”Trước khi Thượng Quan Cảnh Lăng bước ra cửa, bỗng quay người lại nói thêm mộtcâu.
“Cái đó… thực ra cũng chẳng có gì, em không sợ quét sân vận động đâu…” Tôicảm thấy không nên gây áp lực cho Thượng Quan Cảnh Lăng, nên nói với một câu,tiếc là anh ấy đã đóng cửa đi ra rồi, cũng không biết là có nghe thấy câu nóiđó của tôi không.
Vừa quay đầu lại, tôi thấy Tiếu Tiếu đang nhìn tôi với vẻ đang suy nghĩ. Timtôi bỗng thắt lại, cô bạn này thích Thượng Quan Cảnh Lăng, không phải là đangghen với tôi đấy chứ?
“Hi hi…” Tôi cười trừ nhìn Tiếu Tiếu “Thượng Quan thật thú vị, cùng là anh emmột nhà, sao lại có vẻ kì lạ thế chứ!” Tôi cố ý nhấn mạnh hai từ anh em.
“Ha ha… Tiếu Tiếu, tớ là… bạn gái của Mạc Phong mà, bạn nói xem tớ thích aichứ!” Tôi nói khoác đến mức nổi cả da gà.
Nghe thấy tôi nói vậy, khuôn mặt đáng yêu của Tiếu Tiếu giãn ra, giống nhưmột bông hồng vừa hé nở “Bạn nhanh ăn cháo đi, nguội hết rồi kìa!”
Tôi thầm thở ra một hơi dài, húp vài lần đã hết sạch chỗ cháo, nhưng… đúng lànguội hơn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.