Sau khi được tin Thượng Quan Cảnh Lăng có thể đến ứng tuyển chức huấn luyênviên dạy võ từ chỗ Tả Mạc Phong, tôi gần như cả buổi tối không ngủ, cứ ngồi ởhành lang chép sách toán cho tới khi trời sáng. Lúc đi học buồn ngủ lắm nhưngcũng vẫn cố gắng chép. Tôi phải nhẫn, nhẫn, nhẫn. Vì đùi gà nướng KFC và cuộcsống tươi đẹp thời trung học của tôi, tôi phải bỏ công sức ra! Ai bảo con hồ lyxấu xa Tả Mạc Phong buông ra câu: “Cô có thể không chép, vậy thì anh họ cô cũngkhông đủ tư cách đi phỏng vấn!” chứ.
“Tiểu Ngư, cẩn thận đấy, cô giáo đang nhìn bạn đấy!” Cô bạn ngồi trước tôi -Tiếu Tiếu quay lại cảnh báo tôi, tiện tay đưa cho tôi quyển vở bài tập: “Tớ lạichép cho bạn thêm một lần nữa rồi đấy, bây giờ không dám chép nữa đâu, lần saugiúp bạn chép nữa, thì nhớ đừng quên việc bạn đã hứa với tớ nhé!”
“Biết rồi không quên đâu!” Tôi nói nhỏ: “Mau quay lên đi, cô giáo đang nhìnbạn đấy!”
Nghe tôi nói như vậy, Tiếu Tiếu lè lưỡi, quay lên và không dám quay đầu lạinữa.
Hôm qua, sau khi đưa Thượng Quan Cảnh Lăng về nhà khách, tôi lập tức trở vềphòng mình, cầu cứu Tiếu Tiếu chép sách giúp. Sau khi tôi hứa sẽ hẹn Thượng QuanCảnh Lăng và bạn ấy đi ăn, bạn ấy không ngần ngại đồng ý chép giúp tôi, lại còncho tôi vay hai trăm tệ nữa. Mỹ nam kế, mỹ nam kế hoá ra lại hữu dụng như vậyđối với một cô gái Myanmar. Đúng là “thục nữ không qua được ải mỹ nam!”
Thật may là hai trăm tệ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-vuot-thoi-gian/174584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.