Bầu trời trong vắt như được gột rửa sạch sẽ, ngoài cửa sổ, những cơn gió nhẹnhẹ thổi những đám mây trắng bay đi, còn tôi đang chống cằm chán nản nhìn lêntấm bảng đen. Ôi! Chẳng có cách nào khác cả, ai bảo buổi học hôm nay toàn lànhững môn mà tôi ghét nhất – toán và hóa!
Những cái kí hiệu kì quặc đó, trông còn khó coi hơn cả những nét chữ nguệchngoạc của đạo sĩ. Càng không nói gì đến việc hiểu chúng! Mà đã không hiểu, thìcũng không cần phải phiền não, dù sao thì... quốc kế dân sinh vẫn quan trọng hơnnhiều.
Đã nhập học được hai ngày rồi, tháng này còn hai mươi tám ngày nữa! Cũng cónghĩa là, vẫn còn hai mươi tám ngày nữa, mẹ mới gửi tiền vào tài khoản chotôi!
Tôi day day huyệt thái dương, một cách đau khổ, mới có hai ngày, mà trong vítôi chỉ còn năm mươi tệ... cứ thế này, tôi sẽ phải ra cổng trường mà ăn xinmất.
Hu hu hu, chỉ tính chi phí cho Thượng Quan Cảnh Lăng ở nhà khách trong trườnghọc mà đã mất hơn một trăm tệ trong hai ngày rồi. Lại còn cộng thêm tiền ăn uốngcủa hai người nữa, lúc nào cũng phải tiêu tiền. Không được, tối nay phải cho anhta ra công viên ngủ.
Cái tên ấy, trên người chỉ có mỗi miếng ngọc bội vỡ, thế mà sống chết cũngkhông đưa cho tôi đem đi bán, lại còn kêu là tín vật của mẹ anh ta để lại. Đượcrồi, được rồi, tôi biết là thời xưa người ta hay dùng cái vật đó, bản cô nươngcũng chẳng miễn cưỡng anh ta làm gì. Bản cô liền bảo anh ta dùng “mỹ nam kế”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-vuot-thoi-gian/174583/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.