Cảm giác đau rát dần lan rộng mỗi khi dòng nước chạm vào vết thương mới bị cậu tạo ra trên cổ tay. Choi In Seop vô lực thả tay xuống. Càng cố gắng xoá bỏ thì dấu vết lại càng hiện lên tại nơi đó rõ ràng hơn.
Bước ra khỏi phòng tắm, cậu ngồi ở mép giường thút thít một lúc lâu. Cho đến tận khi không còn nước mắt để chảy ra nữa, cậu mới đứng dậy. Cậu muốn gọi về nhà. Ai cũng được, cậu muốn được làm nũng và an ủi một cách vô điều kiện. Choi In Seop lấy tiền xu để vào túi.
Cậu khoác một chiếc áo khoác mỏng và kéo dây xích khoá lên để không ai có thể nhìn thấy được vết hằn trên cổ tay. Bỗng nhiên, có ai đó gõ cửa phòng của cậu.
"Ở đó và đợi tôi."
Ngay lúc đó, giọng nói của người đàn ông từng thì thầm bên tai cậu cũng đồng thời vang lên. Sau khi trở về phòng, Choi In Seop cởi quần áo rồi đi tắm. Ngâm mình trong làn nước nóng khiến cậu cảm thấy bớt mệt mỏi hơn một phần nào đó, nhưng tâm trạng buồn rầu này thì vẫn thế. Nhìn qua gương thì có thể thấy được một vết hằn hình bàn tay to lớn của đàn ông in trên cổ tay cậu. Nó vẫn nhói đau mỗi khi cậu động đậy, có lẽ đến sáng mai sẽ còn sưng hơn nữa.
"Chắc sẽ bầm tím mất..."
Cậu lẩm bẩm một mình, rồi nước mắt cứ thế rơi xuống.
Lee Woo Yeon là một người xấu xa còn hơn cả so với suy nghĩ của cậu. Dù không muốn đi chăng nữa thì khoảnh khắc khiến bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474790/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.