"Không sao. Hôm nay tôi sẽ không làm gì cậu đâu."
Lee Woo Yeon vừa nói vừa bôi thuốc lên cổ tay cho Choi In Seop. Mỗi khi bị tay hắn chạm vào thì thân thể cậu lại run run giật nảy cả lên. Đúng là việc do chính bản thân hắn gây ra nhưng Lee Woo Yeon lại cảm thấy chẳng vui vẻ gì cho cam.
Hắn nhét viên thuốc giảm đau đã xin được từ nhân viên khách sạn vào miệng cậu, sau đó lại rót nước đưa tới cho cậu uống.
Vết sưng ở cổ tay đã xẹp hơn một chút so với khi nãy. Lee Woo Yeon vẫn là muốn dẫn cậu đi bệnh viện, nhưng đến cuối cùng thì Choi In Seop vẫn không nghe lời hắn. Kết quả là Choi In Seop đã bị Lee Woo Yeon vừa lôi vừa kéo đến phòng của hắn ở tầng 12. Lee Woo Yeon trước tiên cởi quần áo ướt của Choi In Seop ra rồi mặc quần áo của mình cho cậu.
Lee Woo Yeon sau khi bôi thuốc lên cổ tay cho Choi In Seop xong, hắn lót một lớp khăn mỏng rồi đặt một chiếc khăn đã nhúng nước ấm lên đó. Choi In Seop chỉ có thể ngồi yên dõi theo hắn.
Vì câu nói cậu không được đi dù bất kể nơi đâu kia của Lee Woo Yeon mà Choi In Seop đã bị sốc không hề ít, và cậu hiện giờ đang trong trạng thái vô cùng sầu muộn. Bởi vì thứ khiến cậu có thể trụ được cho tới tận bây giờ đó chính là hy vọng hai tuần sau không biết chừng cậu có thể trở về Mỹ.
"Cậu uống gì không?"
"..........."
Cậu lắc đầu.
"Không khát à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474791/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.