Tối đến, như mọi ngày Hạ Đồng cầm tập vở đi qua phòng Dương Tử, cô vào đến phòng thấy Dương Tử đang đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, mày anhnhíu lại rất chặt, khuôn mặt có vẻ rất phiền muộn khó xử, nhưng cũng cóchút gì đó vui mừng.
Dương Tử thấy cô vào, thì nói với người trong kia một câu rồi tắt máy.
-Anh liên lạc với em sau, ngủ ngon.
Hạ Đồng ngồi xuống ghế đặt tập lên bàn, nở nụ cười với anh, hỏi:
-Là ai vậy? Trông anh có vẻ vui lắm?
-À chỉ là người bạn cũ, hôm qua anh cho em bài tập đã làm hết chưa?-Dương Tử hơi né tránh, ngồi đối diện cô
-Vẫn chưa hết, có bài em không hiểu? Ví dụ bài này.
Hạ Đồng đưa tập cho anh xem.
-Cái này phải làm như thế này... sau đó...
Dương Tử viết lên tập giải cho cô, ánh mắt chăm chú quan sát cô, trong lòng khẽ thở dài. Anh nên làm sao đây? Anh và cô chỉ vừa hạnh phúc mộtthời gian ngắn ngủi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?
-Hạ Đồng...
-Chuyện gì vậy?-Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh cười
Dương Tử vươn tay ra chạm vào môi cô, nhìn nụ cười của cô, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương nó.
-Hứa với anh, sau này có xảy ra bất kì chuyện gì, cũng phải giữ lấy nụ cười như thế này.-Dương Tử nhu tình nói
-Hôm nay anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?
Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, ngày thường anh đâu nói những lời như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2267013/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.