Hạ Đồng đứng ở ô cửa sổ lớn trong phòng nhạc nhìn ra vườn hướngdương, lúc nãy khi lên lớp cùng Thi vô tình chạm mặt Lăng Hạo, anh bảocó chuyện muốn nói với cô, nên cô theo anh xuống đây.
-Em vốn vui vẻ hoạt bát, bây giờ lại đa sầu đa cảm, có phải vẫn còn suy nghĩ chuyện Tiểu Lạc không?-Lăng Hạo mở lời trước
-Số mệnh con người đều nằm trong tay Thượng đế, muốn đem đi là đem đi, một câu cũng không cho em nói tạm biệt.
-Em đang rất buồn, lại khóc đến cạn nước mắt, anh chỉ có cái này cho em.-Lăng Hạo nói, đưa một cây kem đến trước mặt Hạ Đồng
Hạ Đồng cầm cây kem, quay người nhìn Lăng Hạo, mỉm cười.
-Cảm ơn.
-Kem chảy hết rồi, có lẽ không còn ngon.-Lăng Hạo nhìn que kem tan đến phân nửa nói
-Không sao, miễn cưỡng cũng ăn được.
Hạ Đồng luôn nói Lăng Hạo luôn biết cách làm cô vui, quả chính xác. LăngHạo kể rất nhiều chuyện thú vị cho cô nghe, còn miêu tả rất sinh động,làm tâm tình Hạ Đồng vui vẻ hẳn lên, lâu lâu lại bật cười.
-Hạ Đồng, nên về lớp rồi.
Phía cửa truyền đến giọng nói, trầm ấm, tĩnh lặng, không có vui buồn, tực giận gì.
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo quay ra phía cửa, chỉ thấy Dương Tử dáng người caolớn đứng ở cửa, bởi vì ánh sáng từ ngoài chiếu vào nên không thấy rõ mặt anh.
Anh có đang tức giận hay không?
-Hạ Đồng, em đừng nghĩ đến chuyện Tiểu Lạc nữa, sẽ không tốt cho em đâu.-Lăng Hạo nói, lại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2267011/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.