Hạ Đồng ngồi chăm chút chậu hoa oải hương bên cửa sổ, tâm trạng khôngvui vẻ, mấy ngày nay Dương Tử thường xuyên không ở nhà, cả buổi tốigiành thời gian để dạy cô học cũng không có, đến chín mười giờ tối anhmới quay trở về.
Cô đợi anh thì anh bảo không cần đợi anh nữa, mỗi lần anh về cô đứngtrên lầu nhìn anh, anh lên cầu thang cô chạy vào phòng len lén nhìn anhvào phòng, rồi lại ngu ngốc đứng bên ngoài chờ anh tắt đèn mới an tâm về phòng.
Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh lại không chịu nói cho cô nghe.
-Mày nói xem, Dương Tử anh ấy rốt cục đã có chuyện gì?-Hạ Đồng chống cằm nhìn chậu hoa
Hôm nay là chủ nhật mà anh cũng không ở nhà, sáng sớm đã ra khỏi nhà, cô còn không kịp cùng anh ăn sáng.
Không lẽ như người ta nói, con trai rất mau chán, chẳng lẽ anh đã chán cô rồi?
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Hạ Đồng chán nản cầm điện thoại lên nghe:
-Alo.
[...Có rãnh không?...]-Lăng Hạo đầu dây bên kia hỏi
-Anh nói xem?
[...Đang ở bên cạnh Dương Tử sao? Anh không phiền em nữa...]
-Lăng Hạo, em rất rãnh. Anh có thể đưa em đi chơi không?
[...Được, anh đến đón em...]
-Vâng.
Hạ Đồng cúp máy, buồn bã đặt chậu hoa cạnh ô cửa sổ để hứng ánh sáng mặt trời, sau đó đi thay đồ chuẩn bị.
_Ting ting...
Hạ Đồng nghe tiếng còi xe liền mở cổng chạy ra, nhìn chiếc Volkswagen mui trần, khóe môi cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2267014/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.