Hạ Đồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, đáng lẽ giờ này anh khôngnên ở nhà chứ, không phải mọi ngày đều đi sớm về trễ hay sao? Sao hômnay lại...
-Thiếu gia, tôi đang dạy Hạ Đồng làm món cơm rang trứng.-chị Ly hơi cúi người cung kính đáp
Hạ Đồng không dám quay lưng lại, chỉ vừa nghe giọng của anh, baonhiêu nỗi đau kia, cùng những sự quan tâm thầm lặng, vòng tay của anh,đều ùa về.
-Đã thử chưa?-Dương Tử hỏi chị Ly nhưng vẫn nhìn tấm lưng của cô
-Vẫn chưa, tôi định thử nhưng mà...-chị Ly có vẻ ngập ngừng nói
-Khó ăn lắm sao?
-Cũng hơi khó ăn.
-Tôi sẽ ăn thử.-Dương Tử thoáng chút ý cười
-Sao ạ?
Không chỉ chị Ly ngạc nhiên mà Hạ Đồng cũng thế, đôi mắt cô mở to, hai tay run rẩy.
Hạ Đồng có thể cảm nhận chị Ly đưa cho Dương Tử dĩa cơm rang trứng,lúc ấy, cô chỉ muốn quay đầu lại, giựt lấy dĩa cơm và hét rằng "Tôikhông cho anh ăn, cho dù bỏ đi, cũng không cho anh ăn." Nhưng mà nựccười ở chỗ, cô không làm thế mà trong lòng lại thầm mong anh ăn vào chocô nhận xét về dĩa cơm.
-Thiếu gia, cậu...
Chị Ly đứng mà không dám tin, từ trước đến giờ thiếu gia rất ghétmón cơm rang trứng, ít nhất là từ ba năm trước, cho nên lúc nãy khi nóidạy Hạ Đồng làm món cơm rang trứng, chị Ly hơi lo sợ anh tức giận, thếmà, anh lại ăn thử.
-Chị ra ngoài mua thêm trứng về đi.-Dương Tử cầm dĩa cơm, nói với chị Ly
-Nhưng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266945/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.