Hạ Đồng lau đi giọt nước mắt, bước chân vô định đi về phía cả hai. Ánh mắt to tròn vô hồn nhìn Dương Tử, lại yên ả như dòng suối trong, ánhlên sự đau thương.
Dương Tử hơi giật mình khi thấy cô, ánh mắt đen của anh rõ ràng có chút rối bời cùng né tránh.
Vì sao? Vì sao cô lại ở đây?
Cô, đã nghe hết sao?
-Cô là ai? Có biết nơi này không được phép đến không?-Uy Vũ hơi cau có, tiến lên chặn cô lại
Hạ Đồng ánh mắt vô thần nhìn tên con trai trước mắt, im lặng nhìn.
Uy Vũ hơi giật mình, ánh mắt của cô gái này, lại hiện lên sự ưu thương đến cả người đối diện cũng đau buồn theo.
-Tôi, chỉ muốn hỏi một người ở đây một câu, hỏi xong, tôi sẽ đi ngay.-Hạ Đồng nhìn Uy Vũ
-Đừng cản cô ấy.-Dương Tử trầm giọng lên tiếng
Không phải mình Uy Vũ ngạc nhiên mà tất cả đều kinh ngạc đến sững người.
Hạ Đồng không bị cản nữa, bước chân chậm rãi đi đến đứng trước mặt Dương Tử, cả người cô run rẩy, cánh môi run run mở miệng.
-Tôi hỏi anh, anh có yêu tôi không?
Hạ Đồng gần như không tin cuộc đối thoại của Lăng Hạo và Dương Tử ngước ánh mắt ứa nước mắt của mình nhìn anh.
Dương Tử hơi cứng người, nhìn Hạ Đồng, ánh mắt thoáng biến đổi, bàn tay cầm chiếc găng tay hơi siết chặt.
-Không yêu.-Dương Tử thanh âm sắc lạnh đi, trả lời
-Nếu không yêu, tại sao anh lại âm thầm quan tâm tôi, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266943/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.