Ngọc đứng trên ngọn đồi cao,nơi mà NGọc đã hẹn gặp thách đấuvới mụ phù thủy kia nhưng điều quan trọng là bây giờ k phải là buổi sáng mà là giữa đêm khuya trong cái lạnh thấu xương vàmưa bay lất phất. Ngọc đứng 1 mình, vòng 2 tay lại với nhau,đặt trước ngực, đôi mắt sắc sảo nhưng đầy trầm tư nhìn vô thức vào khoảng k đen kịt đẫm hơi sương.
Ngọc cứ đứng đó, k quan tâm tới thời tiết ra sao, k quan tâm tới mọi người nghĩ về mình như thế nào. Trong đâuNgọc giờ đây chỉ luôn nghĩ về mẹ, về những kí ức buồn nhưngđẹp của nó và người mẹ bất hạnh.
Cái lạnh khiến mọi người bắt đầu run lên, có vài tiếng hắthơi. Mọi người nhìn Ngọc đang đứng nơi đầu gió trong bộ váymỏng manh màu trắng ban chiều đang lất phất bay trong gió và đôi chỗ còn dính những vết máu đã khô và chuyển sang màu đenthẫm
Ai ai cũng đều lo cho cô bé nhỏ nhắn, mỏng manh, đầy bấthanh nhưng lại mạnh mẽ hơn người kia. Và người đầu tiên bướctới khuyên bảo Ngọc đừng đứng đó nữa mà hãy vào xe ngồi choấm là mẹ Phương. Mẹ Phương và con gái có tính tình giống nhau, đều nóng nảy, có phần chanh chua nhưng cực tốt bụng và quantâm tới mọi người. Nhưng khi vừa bước đưuọc vài bước, bà đãbị 1 bàn tay cản lại. Bàn tay mền mại và nhỏ nhắn, là tay phụ nữ. Bà quay lại và thấy đó là cô Lê
-Chị vào xe ngồi đi, đừng lại đó làm gì cho mất công, con bésẽ k nghe . Con bé bướng bỉnh lắm. Lúc này chắc hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cong-chua-hoang-tu/4560/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.