Chương trước
Chương sau
Chiếc xe limo dừng trước cổng nghĩa trang. Mọi người bước vào trong cùng Ngọc. Họ đi 1 lát và cuối cùng dừng lại trước khu mộ hôm trước Ngọc và tụi nó đã tới. Hương đã tàn từ lâu, rơi xuống đất, bó hoa huệ cũng đã chẳng còn tươi mà héo úa.

-Hoa héo hết rồi, hương cũng cháy hết rồi. Phải chăng nó cũng giống như mẹ cháu, khi sống thì đẹp và tài năng nhưng khi mất rồi thì cũng giống như bao người khác mà thôi, k ai quan tâm tới nữa_Ngọc nói trong khi phủi đi những tàn hương và tay bó hoa kia bằng bó hoa khác vừa mới mua

-Con người mà, ai cũng vậy cả thôi. Dù có tài giỏi tới đâu, dù có nổi tiếng tới đâu khi chết cũng chỉ là cát bụi mà thôi, điều đó đâu ai tránh nổi đâu cháu. Nhưng điều quan trọng là khi sống người ta sống thế nào thôi. Cháu thấy k, những cây hương này đã cháy hết mà k tắt giữa chừng, điều đó chứng tỏ nó đã cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình. Bó hoa này cũng vậy, dù bây giờ héo úa nhưng chẳng phải hôm trước nó đã rất đẹp và tỏa hương rất thơm sao? Nó luôn cố gắng làm đẹp cho đời cho tới khi nào có thể. Mẹ cháu cũng vậy. Nhưng k phải tất cả đều bị lãng quên đâu cháu ạ. Có thể mọi người đã k còn nhớ tới mẹ cháu nhưng chẳng phải cháu, mọi người ở đây và cả ba cháu nữa, luôn nhớ tới sao?_ông Kiệt nói

-Vâng_Ngọc khẽ cười

.

-Thôi, mọi người thắp hương cho mẹ cháu đi ạ_Ngọc nói rồi đưa hương cho mọi người

-um_mọi người gật đầu rồi nhận lấy hương

-Mẹ à, bây giờ thì mẹ hết cô đơn rồi nhé, mọi người đã tới rồi, bạn mẹ đã tới rồi đấy_Ngọc nói với mẹ

-Tuyết à, tụi mình xin lỗi vì 5 năm qua k tới thăm cậu dù cậu ở k xa bọn mình. Hôm trước cứ tưởng còn đến đúng hôm để vớt vát phần nào lỗi lầm vô tâm, vậy mà cũng trễ. Thôi, cậu tha lỗi cho tụi mình nhé_ba Kiệt nói, đại diện cho mọi người

-Bà chủ à, già xin lỗi bà nhiều lắm. Già hứa từ nay già sẽ thay bà chăm sóc cô chủ_Ông quản gia nói

....

Sau khi đã nói hết tâm những điều muốn nói, mọi người quay trở về, đi tới nơi mà ông quản gia muốn Ngọc tới. Chiếc xe xe hướng khác, ra khỏi trung tâm thành phố, đi lên 1 con dốc cao rồi dừng lại ở căn nhà mà nói đúng hơn là biệt thự, mọc lẻ loi trên ngọn đồi

Ngọc ngỡ ngàng khi nhìn mọi thứ xung quanh. Quang cảnh xung quanh thật quen thuộc khiến 1 cảm giác lạ dâng trào trong lòng Ngọc.

-Sao...sao..._Ngọc k nói nên lời

-Xin cô chủ và mọi người vào trong_ông quản gia nói

.

Cánh cổng được mở ra, k gian bên trong thật tuyệt. Là 1 khu vườn xanh tốt với những lùm cây được cát tỉa gọn gàng cùng 1 hồ phun nước ở chính giữa. Phía bên phải là 1 gò đất khá cao, bên trên trồng những khóm hoa đủ sắc màu làm nổi bật lên chiếc xích đu nhỏ xinh màu trắng ở trung tâm.

Mọi người đều thích thú với k gian ở đây, nó gợi lên cho người ta cảm giác dễ chịu nhưng có vẻ là hợp với trẻ con hơn là những người trưởng thành.

-Nơi đây tuần nào dù bận tới đâu ông chủ cũng đều tới. Cô chủ còn nhớ nó giống ngôi nhà nào k? Là ngôi nhà mà cô đã gắn bó suốt mười mấy năm ở Trung quốc đấy. ông chủ vì quá nhớ mẹ con cô nên đã cho người xây 1 căn nhà có lối kiến trúc giống hệt ngôi nhà đó ở Việt nam. Rồi sau đó đem những vật dụng của cô chủ và bà tới đây. ông chủ rất thích nới này và nơi này cũng k ai được tới ngoài tôi và ông chủ. mời cô vào_ông quản gia nói rồi bước về cánh cửa lớn, rút chìa khóa ra đút vào

Ngọc bước vào bên trong ngôi nhà. cạnh tượng quá đỗi thân quen, là khung cảnh mà suốt bao năm qua Ngọc luôn nhớ mặc dù rất muốn quên vì nơi đây chan chứa đầy tình yêu thường và hình bóng của mẹ và ông ta.

-Cô chủ có muốn xem qua căn phòng của mình k?_Ông quản gia hỏi

-..........._nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng

-Vậy già sẽ đưa cô đi_ông quản gia nói rồi bước lên lấu, mở cửa căn phòng duy nhất ở phía tay trái

Cánh cửa bật mở, để lộ ra bên trong là 1 căn phòng màu hồng đan xen trắng thật đẹp, mang đậm chất trẻ thơ. Toàn bộ tường được sơn màu hồng phấn, điểm lên những bông hoa màu trắng được cắt tỉa thật bắt mắt và tinh tế. Trên tường treo 1 vài những bức tranh của 1 đứa bé từ lúc mới sinh ra cho tới khi độ chừng 11, 12 tuổi. Đứa bé thật dễ thương, trên môi lúc nào cũng nở 1 nụ cười trong sáng, k ưu tư, muộn phiền với đôi mắt long lanh khác người. có thể nói nụ cười của cô bé đó thật đẹp, đẹp tựa ánh ban mai. Đứa bé đó thật sự rất giống Ngọc. Ở gần phía cửa sổ nhỏ xinh sơn màu trắng là 1 chiếc giường tuy k lớn nhưng với 1 đứa trẻ, nó là 1 thiên đường khi được sơn lên màu hồng đâm, làm dịu lại bằng bộ ga màu trắng với những chú mèo kitty xinh xắn trong bộ đồ hồng. Bên cạnh là 1 chiếc bàn học nhỏ nhắn với những cuốn sách, cuốn vở được dán nhãn:"Lâm tuyết tiểu Ngọc" từ năm cô học lớp 6.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô thật sự k thể tin đây là sự thật, k thể tin mình lại có ngày được nhìn lại những thứ này.

-Cô chủ, cô có muốn xuống dưới nhà k ạ?_ông quản gia hỏi

-Cháu xuống_Ngọc trả lời rồi chạy ra ngoài thật nhanh, cô k muốn ở đây, cô sợ mình sẽ lại khóc

Khi bước vào phòng khách, là 1 căn phòng sang trọng và hiện đại. Ngọc đi tới bên chiếc ghế sofa màu tím nhạt và ngồi xuống.Vẫn êm ái như ngày nào. Chợt, hình ảnh ngày xưa ùa về. Hình ảnh 1 đứa trẻ tay cầm cuốn truyện tranh ngủ gật trên chiếc ghế sofa khi đợi ba đi làm về tỏng 1 buổi chiều hàng hôn. Rồi có tiếng xe hơi đõ trước cửa, tiếng bước chân ngày càng lớn, đi ề phía đứa trẻ. rồi người đó khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán đứa bé. Sau đó ẵm đứa trẻ lên, bế về phòng. Hình ảnh đó hiện lên rõ mồn một trong đầu Ngọc làm cô cảm thấy đau trong tim.

Cô k muốn rơi nước mắt, cô cố nhịn để k khóc vì những kỉ niệm đó. cô cầm lấy điều khiển Tv, bật lên. Màn hình vụt sáng, đầu đĩa hoạt động. Là 1 chiếc đĩa tổng hợp từ những đoạn Video ngày xưa với những hình ảnh của đứa trẻ ấy, hồn nhiên vô tư chạy nhảy quanh khu vườn nhỏ phía trước, thỉnh thoảng bày trò nghịch phá mọi người, rồi cả những khi giận dỗi, khóc nhè. Khóe mắt cạy cay, cô đứng dậy, bước về phía góc phòng. 1 chiếc đàn piano màu gỗ gụ được đặt thật trang trọng ở đó. Đã lâu, chiếc đàn k ai dùng nhưng lại sạch bóng, điều đó chứng tỏ ngày ngày vẫn có người lau chùi nó như lau chùi 1 bào vậy. Trên cây đàn có 1 dòng chữ nhỏ, được khắc thật tỉ mỉ:"Tặng thiên thần của ba mẹ. Cảm ơn con đã ở đây với ba mẹ trong suốt 10 năm qua".

-Cô có thấy nó rất sạch sẽ k ạ?_ông quản gia hỏi nhưng k yêu cầu Ngọc phải trả lời_Mọi thứ ở đây là già dọn, trừ phòng cô chủ và cây đàn đó, đích thân ông chủ đã lao chùi

Ngọc khong trả lời, nhẹ nhàng ngồi cuống, vặn nút điều chỉnh ở dưới ghế để phù hợp với chiều cao của mình rồi bàn tay bắt đầu đặt lên phím đàn. 1 giai điệu vang lên trong đầu Ngọc và Ngọc bắt đầu đánh theo bản nhạc ấy, rồi cất giọng hát. Cùng lúc đó, đầu đĩa cũng vừa chạy tới đoạn có bài hát ấy. Trên màn hình là 1 người phụ nữ đnáh đàn và 1 đứa trẻ đang hát nhân ngày sinh nhật. Tiếng piano hòa vào nhau cùng giọng hát của Ngọc và đứa trẻ tạo thành 1 hợp âm thật tuyệt. đây là bài hát ông Khải đã viết riếng tặng Ngọc nhân ngày sinh nhật của cô

1 giọt nước mắt đã rơi, khơi nguồn cho những giọt nước mắt khác. Ngọc vừa đnáh vừa hát hết bản nhạc. Khi bản nhạc vừa kết thú cũng là lúc Ngọc buông tay khỏi những phím đàn, chạy thẳng lên lầu, tìm nhà vệ sinh để rửa đi những giọt nước mắt. Đi ngang qua căn phòng phía bên phải cô thấy nó đnag mở nên bước vào. khung cảnh quá đỗi quen thuộc. Là phòng của mẹ Ngọc và ông ta. Trên chiếc tủ đầu giường có 1 cuốn sổ màu nâu sẫm, dày cộm đã phai màu. Có lẽ nó được dùng rất nhiều lần, gắn bó như k rời. Ngọc tò mò mở ra xem thủ

Là nhật kí của ông khải.

"Tuyết à, em đang ở đâu vậy? Em có biết anh lo cho em lắm k? Anh xin lỗi, anh đã quá nóng nảy. Giờ em đnag ở đâu?Anh nhớ em và con lắm. Em về đây với anh có được k? Ngọc à, con gái của ba à, con có giận ba k? Con có giận khi ba làm vậy với mẹ con k? Chắc con giận lắm nhỉ? Chính ba cũng đang giận chính mình đây. Nhưng.........ba thật ích kỉ, ba vẫn muốn có mẹ và con. Ba thật sự rất buồn, bây giờ ba chỉ muốn chết đi để chuộc lỗi. Nhưng ba vẫn chưa thể chết được, ba vẫn chưa gặp được con, chưa gặp được mẹ con. Khi nào gặp được 2 người, ba sẵn sàng dùng cái chết để đền tội, con có biết k? Ba xin lỗi vì đã k che chở cho con, ba xin lỗi vì đã phá hủy cái thế giới màu hồng đầy tình thương của con, ba thật sự xin lỗi. Có lẽ con còn quá nhỏ để biết thê snaof là cuộc đời. Ba xin lỗi vì ba đã để con chịu đnagứ cay quá sớm dù khi con sinh ra, khi ba lần đầu được chạm vào đôi tay nhỏ nhắn của con ba đã hứa sẽ k đê con phải chịu bất cứ đắng cay gì dù ba phải chết. Ba xin lỗi. Có con trong cuộc đời là 1 điều quá tuyệt vời với ba, con là động lực để giúp ba k gục ngã trên bàn làm việc, là động lực để ba vượt qua khó khắn, là báu vật mà ba k thể rời xa được. Nếu con đọc được những lời này con có tha thứ cho ba k hay con sẽ nói ba giả tạo? Ba nghĩ con sẽ k tin đâu, phải k? Nhưng ba có thể thề với trời đất rằng, ba nói thật"

và sau đó là vô số những dòng chữ klhacs, chứa đầy yêu thương

".....Ngọc à, vậy là mai ba đã có thể gặp con rồi. cuối cùng thì cái hi vọng mòn mỏi bao năm nay của ba đã thành sự thật rồi. Ba vui quá. nhưng có lẽ niềm vui của ba k được trọn vẹn khi mẹ con đã k còn. Bà thật sự rất buồn. Ba thật sự quá thất vọng. Giá như ba k có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy thì có lẽ giờ này mẹ con đã....Ba rất muốn chết, ba muốn đi theo mẹ con nhưng ba phải làm sao đây khi con vẫn còn ở đây. Ba phải lựa chọn 1 trong 2 sao? Hay ba đành thất hứa với mẹ con thêm lần nữa để chăm sóc cho con? Nhưng con có để cho ba chăm sóc k? Hôm sinh nhật con ba đã tới đợi con ở cổng. Con lớn quá, mạnh mẽ quá, ba k nghĩ con có thể mạnh mẽ tới như vậy. nhưng sao con buồn vậy. Ba nhớ nụ cười của con, nhớ đôi mắt biết cười của con nhưng sao giờ đây ba k thấy? Nếu con nói là vì ba, chắc ba sẽ đau khổ chết mất. Nhưng có lẽ là vậy thật rồi. Ba là kẻ có tội. Ba đã từng ước sẽ được ắm tay con dắt vào lễ đường nhưng chắc bây giờ k được đâu nhỉ? con hận ba thế mà? Bây giờ ba chỉ cầu mong nếu ba chết đi, con có thể tới thắp cho ba cây nhang là ba đã mãn nguyện lắm rồi. Mai nếu ba gặp con thì sao nhỉ? ba rất muốn chạy tới ôm con nhưng con có đẩy ba ra k nhỉ? Nghĩ tới điều đó, chợt bao can đảm của ba tan biến hết. con có biết hết. Ba ước sao con có thể chạy tới và nói:"Ba, con nhớ ba nhiều lắm" nhưng có lẽ đó chỉ là ước mơ xa với của ba mà thôi..............."

Ngọc đã k còn cầm được nước mắt, Ngọc khóc như mưa rồi chạy ra cửa. Nãy giờ mọi người đã chứng kiến tất cả

-Cho cháu tới bệnh viện, cháu muốn tới bệnh viện_Ngọc nó rồi túm lấy tay ông quản gia

-Đơợc rồi cô chủ, già sẽ lấy xe ngay_ông quản gia nói rồi chạy xuống nhà

-Ngọc, bình tĩnh nào_Kiệt nói rồi ôm Ngọc giờ đang khóc như 1 đứa trẻ

Chiếc xe lao thẳng tới bệnh viện

Chiếc xe limo dừng ngay trước cổng chính của bệnh viện, Mọi người bước xuống xe nhưng Ngọc lại là người nhanh hơn cả, cô hấp tấp chạy vào trong đến nỗi quên mất phải chú ý tới bậc tam cấp và ngã xuống. Đầu gối đập xuống đất, đỏ tấy lên và rướm máu. nhưng Ngọc không quan tâm, đứng dậy, lê từng bước nhanh nhất có thể về phía thang máy. kiệt thấy vậy phải chạy lại đỡ.

Tại phòng hồi sức

-ba.......ba ơi_Ngọc lắp bắp khi nhìn thấy ông khải nằm trên giường bệnh, khuôn mặt bình thản như đang ngủ_Ba ơi, ba. Ba tỉnh dậy đi, ba_Ngọc khóc

-..........._Chỉ là sự im lặng

-ba à, ba. ba có nghe tiểu Ngọc nói gì k? ba, ba tỉnh dậy đi, ba đừng có ngủ nữa, ba đừng ngủ như mẹ có được k?_Ngọc khuỵu xuống thành giường, lay lay người ông Khải trong vô vọng

-Ngọc à, bình tĩnh nào_kiệt đỡ Ngọc dậy, nói

-Tại mình, tại mình, tất cả là tại mình. Tại mình là người xui xẻo, lúc nào cũng đem rắc rối cho người khác. hu hu hu_Ngọc khóc

-k phải vậy đây mà_Kiệt nói

-k, là sự thật, mình lúc nào cũng là kẻ đem lại xui xẻo cho người khác. Nếu không phải tại mình thì ba mình đã không bị như vậy, là tại mình. Mình là đồ bất hiếu_Ngọc khóc

-Ngoan nào, cậu k phải vậy đâu. Đó không phải lỗi của cậu mà. Là do ông tài xế ấy thôi, không phải lỗi của cậu_kiệt an ủi

-Tại mình mà, mình biết mà, mình biết là vì mình. Mình bướng bỉnh và xấu xa, mình đã k thể tha thứ cho ông ấy, mình quá hẹp hòi. mình ích kỉ, mình k thể quên đi những ngày tháng khổ cực của mình nên k thể tha thứ cho ba. mình muốn ba phải hối hận vì những lỗi lầm của mình, mình muốn ba phải dặn vặt suốt cả cuộc đời, Mình độc ác quá phải không? hu hu hu_Ngọc Khóc rồi ngất xỉu

Khi Ngọc tỉnh lại, cô không cần quan tâm tới tình trạng sức khỏe mà nhảy ngay xuống giường. chợt nhận ra tay mình có 1 sợi dây gắn liền với bình nước nên rút phăng nó ra, mặc kệ máu chảy rồi mở cửa chạy qua phòng ông khải. Mọi người khi đó ra ngoài ăn trưa, quay lại k thấy ai thì vô cũng lo lắng.

-Con bé chạy đi đâu rồi?_ba Kiệt nói khi mình là người đầu tiên vào phòng và k thấy ai

-Sao? nó k có trong phòng à?_mẹ Kiệt hỏi

-Đúng là k có thật_ba Phong ngước vào rồi nói

-Vậy chứ nó đi đâu được cơ chứ?_mẹ Phương lo lắng

-khoan đã, sao trên sàn có màu vậy nè?_ba Vũ nói

-Đâu?_Mẹ Vũ nói

-đây nè_Bà vũ nói rồi bước tới

-ừ ha, vậy là sao?_mẹ Phong nói

-Hay là........bạn ấy bị bắt cóc?_Phương đưa ra 1 suy nghĩ

-Cũng có thể lắm. Biết đâu có kẻ nào đã biết Ngọc là ai nên bắt Ngọc tống tiền?_Vũ nói thêm (2 người này thật là.........)

-Vậy phải đi tìm nhanh lên, vết máu còn chưa khô mà_phong nói

Thế là mọi người chạy đi tìm khắp nơi, hỏi khắp nơi có kẻ nào lạ mặt k làm bệnh viên náo loạn

Lúc đi ngang qua phòng ông khải, mọi ngườii có ngó vào xem ông ấy làm sao, bất chợt thấy Ngọc ngồi trong đó

-Ngọc, cậu có bị ai bắt k?-Vũ hấp tấp

-ai bắt cơ?_Ngọc hỏi

-thì kẻ xấ....._Vũ im lặng vì thấy trong phòng k có ai ngoài ông khải đnag nằm trên giường và Ngọc

-Sao cậu lại ở đây?_Phương hỏi

-mình muốn thăm ba nên tới thôi_Ngọc nói

-Vậy tại sao trên sàn nhà lại có vết máu?_Phong hỏi

-à, các cậu nói tới cái này ấy à?_Ngọc nói rồi đưa bàn bàn tay của mình lên_mình thấy cái dây truyền nước đó phiền quá nên rút ra, vậy là máu chảy thôi. Nhưng có 1 chút thôi mà_Ngọc nói

-..........._cả đám bất động

-Trời, vậy mà con bé làm bọn mình hết hồn_ba ma tụi nó thở phào

-mọi người sao thế?_Ngọc hỏi

-à thì......_Vũ gãi đầu

-Cậu làm mọi người lo lắng chứ sao? cậu có biết cậu biến mất như vậy làm mọi người lo lắng k hả? cậu có biết vì tưởng cậu bị bắt cóc nên mọi người đã hốt hoảng đi tìm k hả? Cậu........._kiệt nói

-Mình xin lỗi_Ngọc cúi mặt nói

-hứa với mình đi, hứa với mình dù đi đâu cũng phải nói với mình 1 tiếng, mình lo lmaws, cậu biết k?_Kiệt ôm Ngọc rồi nói

-um, mình hứa_Ngọc khẽ đỏ mặt, thấy tim đạp nhanh, nói

-E hèm, phim tình cảm không được diễn ở đây nhá, có trẻ con đây nè_Trinh đùa rồi che mặt lại

-Con nhỏ này_mẹ kiệt cũng là mẹ Trinh nói rồi vỗ nhẹ vào vai Trinh

-á, mẹ bênh anh 2 nhá, không thèm bênh con_Trinh nói

-Thôi, k đùa nữa._mẹ trinh nói_Ngọc à, cháu còn yếu lắm, về phòng nghỉ đi_rồi khuyên Ngọc

-Cháu muốn ở đây chăm sóc ba_Ngọc nói

-nhưng cháu đang rất yếu, nghe lời ta, về phòng nghỉ đi. khi nào khỏe ta cho cháu snag thăm_ông Kiệt nói

-Vâng_Ngọc nói rồi đứng dậy

vài ngày sau, Ngọc khỏe hẳn. Ngày nào cô cũng ngồi ở phòng của ba, tỏng khi ông khải thì vẫn k có tiếng triển gì khả quan. Công ti thì giao cho thư kí lo

Buổi tổng kết năm học diễn ra, Ngọc dù k muốn nhưng cũng cô gắng tới. Con mắt mọi người nhìn Ngọc khác trước rất nhiều, 1 phần cũng vì cái tin Ngọc là đại tiểu thư nhà họ Lâm đã lan truyền khắp nơi. Ngọc k bận tâm vì những con mắt tò mò đó, điều mà Ngọc quan tâm bây giờ là tình trạng sức khỏe của ba khi theo kết quả khám của bác sĩ thì ông vẫn k có gì khả quan hơn

2 tháng sau

Phiên tòa xét xử mẹ linh và ba mẹ Trúc, trà đã bắt đầu. Sau vào phiên tòa, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc với 20 năm tù cho mẹ Linh, 2 người còn lại 10 năm tù (cho lụi). Linh, Trúc và Trà được cô lê nhận vào trại trẻ mồ côi để làm lại cuộc đời. vì trước đây 3 người đã từng rất hách dịch, kiêu căng và ngạo mạn nên nếu bây giờ vân xhocj ở trường cũ có thể bị trả thù và mọi người dị nghị,chọc ghẹo nên cô Lê sau những tháng hè nhận nuôi đã gửi cả 3 ra Bắc, vào 1 cô nhi viện của bạn cô, nơi k ai biết trước đây họ là ai.

Công ti của ông Khải cũng k thể hoạt động mà k có người lãnh đạo vì đây là công ti gia đình nên Ngọc đã tới công ti và thay ba điều hành công việc. Với trí thông mình và cái đầu nhạy bén, Ngọc đã nhanh chóng khẳng định được mình trên thương trường với cái tên Lâm Tuyết tiểu Ngọc chứ k phải là đại tiểu thư của nhà họ Lâm. Doanh thu của nhà hàng vẫn tăng đều với thực đơn đặc biệt, thay đổi thường xuyên, cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng. Nhưng cũng vì thế mà thời gian của Ngọc k còn nhiều. 1 phần dành cho công ti, đa số còn lại là vào bệnh viên nên k gặp mọi người thường xuyên được. 1 tuần, có khi là 2 tuần mới gặp được Ngọc vài lần.

Kì nghỉ hè đã gần kết thúc

hôm nay ngọc thu xếp công việc, dành cho mình 1 ngày nghỉ để xả hơi. cô về căn biệt thự trên ngọn đồi, bước vào căn phòng màu hồng, mở cửa sổ ra cho gió lùa vào rồi nằm phịch xuống giường. hôm qua cô phải thức trắng để hoàn thành đống hồ sơ. Mí mắt nặng trĩu, cô k thể cưỡng lại ma thuật của thần ngủ nên thiếp đi. Trong cơn mơ, Ngọc có cảm giác ai đó đang ngồi xuống cạnh mình rồi có 1 thứ gì đó mềm mại chạm vào má mình, cảm giác rất dễ chịu và tim đạp hơi nhanh. cô muốn mở mắt ra để xem thứ đó là gì nhưng k thể vì quá mệt. "thôi, cứ ngủ vậy, cứ coi như cánh hoa chạm vào thôi"_Ngọc suy nghĩ rồi vô tư ngủ. 1 lát sau, hơi ấm cạnh Ngọc đã k còn

Sau khi tỉnh dậy, Ngọc vào nhà tắm rồi tới bệnh viện

Ngọc ngồi trong bệnh viện, nhìn ba rồi nhìn kết quả khám sức khỏe. Tình hình vẫn vậy, k gì thay đổi khiến Ngọc càng lo lắng.

Chợt, có tiếng vặn ổ khóa

-Ngọc, cậu cũng ở đây sao?_Trinh ngạc nhiên

-Ơ, các cậu tới thăm ba mình à?_Ngọc hỏi

-um, hôm nay cậu k đi làm sao?_Phong hỏi

-uk, hôm nay mình tranh thủ nghỉ 1 ngày vào thăm ba_Ngọc cười nhẹ nhưng nụ cười thậm chí còn k tươi tắn bằng lúc gặp mọi người

-Thế bác thế nào rồi?_Phương hỏi

-um............vẫn vậy_Ngọc thở dài

-hay ra ngoài kia nói chuyện đi. Để bác được yên tĩnh nghỉ ngơi_Vũ nói

-um

.

-Nè, tuần sau nhập học rồi, cậu có đi học k?_Kiệt hỏi

-um.....có lẽ là k. Công việc ở công ti vẫn còn nhiều mà_Ngọc thở dài

-um, cũng đúng_Trinh nói

-Vậy cậu định nghỉ học sao?_Phương hỏi

-mình sẽ k học ở trường. Có lẽ sẽ học với gia sư tại nhà nhưng 1 tuần chỉ 1 buổi thôi_Ngọc nói

-Buồn thật, cậu k tới tường cùng tụi này_Vũ thở dài

Tụi nó ngồi 1 chút rồi tạm biệt nhau. Ngọc lại vào phòng ba ngồi

.......

Ở 1 nơi nào đó, vừa thực vừa ảo, có 2 người , 1 trai 1 gái đang vui vẻ bên nhau. Họ đều là trai tài gái sắc nhưng cả 2 đã đứng tuổi.

-anh à, có lẽ anh đã ở đây lâu lắm rồi đấy_người phụ nữ nói

-Tuyết, sao em nói vậy? Anh mới chỉ ở đâu được 2 canh giờ thôi mà?_người đàn ông nói

-Ở đây là 2 canh giờ nhưng ở thực tại đã là 2 tháng rồi, anh đã ngủ được 2 tháng rồi, anh biết k?_người phụ nữ nói

-Ngủ sao? Chẳng phải anh đã chết rồi sao? chẳng phải anh đã về đây ở với em mãi mãi sao?_người đàn ông nói

-um, anh chưa phải là người của thế giới này, anh đang sống ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nhưng.........em k muốn anh tới thế giới của em vào lúc này. em giữ anh ở đây 2 canh giờ đã là quá tham lam rồi. Có lẽ, anh phải về thôi, về với thế giới thực tại. Nếu ở đây lâu,khi mặt trời bên kia cầu tắt nắng, anh sẽ k về được nữa_người phụ nữ nói

-Nhưng anh không muốn, anh không muốn về. anh muốn ở đây với em_người đàn ông nói

-Nhưng ở thế giới kia còn có Ngọc, con bé đang rất cần anh, anh phải về. anh hiểu k?_người phụ nữ nói

-..........._Người đàn ông im lặng

-Em k thể về với con bé, em k muốn bây giờ anh cũng vậy. con bé sẽ cô đơn và buồn lắm. Anh hãy về đi. Đi hết con đường này và băng qua câu cầu màu trắng, anh sẽ thấy được mặt tời. Đi theo anh sánh của mặt trời anh sẽ về được hiện tại. Bây giờ...........anh đi đi_người phụ nữ nói

-tuyết à, tạm biệt em_người đàn ông nói rồi ôm hôn người phụ nữ. Sau đó thì quay lưng đi

............

Ngọc ngồi trong bệnh viện, nhìn ba rồi nhìn kết quả khám sức khỏe. Tình hình vẫn vậy, k gì thay đổi khiến Ngọc càng lo lắng.

Chợt, có tiếng vặn ổ khóa

-Ngọc, cậu cũng ở đây sao?_Trinh ngạc nhiên

-Ơ, các cậu tới thăm ba mình à?_Ngọc hỏi

-um, hôm nay cậu k đi làm sao?_Phong hỏi

-uk, hôm nay mình tranh thủ nghỉ 1 ngày vào thăm ba_Ngọc cười nhẹ nhưng nụ cười thậm chí còn k tươi tắn bằng lúc gặp mọi người

-Thế bác thế nào rồi?_Phương hỏi

-um............vẫn vậy_Ngọc thở dài

-hay ra ngoài kia nói chuyện đi. Để bác được yên tĩnh nghỉ ngơi_Vũ nói

-um

.

-Nè, tuần sau nhập học rồi, cậu có đi học k?_Kiệt hỏi

-um.....có lẽ là k. Công việc ở công ti vẫn còn nhiều mà_Ngọc thở dài

-um, cũng đúng_Trinh nói

-Vậy cậu định nghỉ học sao?_Phương hỏi

-mình sẽ k học ở trường. Có lẽ sẽ học với gia sư tại nhà nhưng 1 tuần chỉ 1 buổi thôi_Ngọc nói

-Buồn thật, cậu k tới tường cùng tụi này_Vũ thở dài

Tụi nó ngồi 1 chút rồi tạm biệt nhau. Ngọc lại vào phòng ba ngồi

.......

Ở 1 nơi nào đó, vừa thực vừa ảo, có 2 người , 1 trai 1 gái đang vui vẻ bên nhau. Họ đều là trai tài gá

............

Trở lại hiện tại

Ngọc bước về phòng của ba và ngồi vào ghế, nhìn ba chăm chú. Ba già đi nhiều quá rồi, mái tóc đã có vài cọng tóc bạc xen vào. Chợt, cô cảm nhận được mí mắt ba động đậy rồi mở ra

-Ba, ba ai_ngọc ngạc nhiên

-Ngọc_ông khải ngạc nhiên và vui sướng khi thấy con gái đã chịu nhận mình

-ba tỉnh rồi sao? ba, con vui quá. Ba cho con xin lỗi, con xin lỗi vì đã nói những lời k phải với ba. con xin lỗi ba nhiều lắm_Ngọc nói rồi ôm chầm lấy ba mình

-con gái, ba cũng nhớ con. con nói đúng mà, ba thật sự là người như thế mà. Cảm ơn con vì con đã chịu tha thứ cho ba, cho người cha nhẫn tâm này_ông khải nói rồi ôm lấy ngọc, khẽ cười hạnh phúc

-k đâu, ba k tàn nhẫn. ba là ngừoi ba tốt nhất trên thế gian này, là người luôn yêu thương con hết mực_Ngọc lắc đầu rồi nói

-Vậy sao? Cảm ơn con. Thôi, con đừng khóc nữa, xấu quá. cười lên nào, ba muốn thấy nụ cười của con, nụ cừoi như thiên thần ấy_ông Khải nói rồi lấy tay gạt nước mắt của Ngọc

-Xấu lắm ạ?_Ngọc hỏi rồi lấy tay vội lau nước mắt

-uk, xấu lắm. Cười nào_ông khải nói rồi cừoi

-uk_Ngọc gật đầu rồi cười. nụ cười tỏng sáng và tuyệt đẹp, nụ cười thật tự nhiên nhưng quá hiếm hoi, có thể nói là lần đầu tiên sau 5 năm đau khổ

-Vậy mới là con gái của ba chứ_ông khải cười

Kiệt chợt nhớ là chưa báo với Ngọc tuần này mọi người tổ chức tiệc ngoài trời nên quay lên báo. Cậu định mở cửa thì thấy ông khải tỉnh dậy, 2 cha con ôm lấy nhau và Ngọc cười rất đẹp. Lần đầu tiên kiệt thấy Ngọc cừoi đẹp thế. Nhưng cậu cũng hơi thất vọng vì trước giờ cậu quyết tâm mình phải là người làm Ngọc cừoi như vậy chứ k phải ai khác. Khẽ cười, Kiệt quay về rồi gọi fifenej thoại báo Ngọc

Cuối tuần..................

-Khải à, cậu tới rồi sao?_ba Kiệt hỏi

-Vâng, ba cháu khỏe rồi nên muốn tới đây với mọi người_Ngọc nói rồi cười tươi. Hôm nay Ngọc mặc 1 bộ váy hồng phấn với mái tóc xõa dài. Hiếm khi người ta thấy Ngọc mặc váy màu khác chứ k phải là trắng

-Ây da, hôm nay Ngọc k mang váy màu trắng à?_ba Vũ đùa

-Vâng, lâu lâu cũng phải thay đổi chứ ạ?_Ngọc cười

-Nhưng con gái tớ mặc màu nào chả đẹp, nhỉ?_ông Khải cười

-uk, con bé giống mẹ mà, xinh đáo để đấy. Có con dâu như thế tốt thật, k biết thnagwf Kiệt nhà này có được phúc đó hay k nữa_mẹ Kiệt cười trong khi đang nướng thịt

-Kìa bác_Ngọc nói rồi cúi đầu, úp mặt vào vai ba

-ha ha ha, em làm con bé xấu hổ đấy_ba Kiệt cười

-Cháu vào trong xem có ai cần giúp k_Ngọc nói rồi chạy vào trong

-nè, 2 vợ chồng làm con gái tớ xấu hổ rồi đấy_ông khải cười rồi ngồi xuống cạnh 4 ông chiến hữu

-Nào, nâng cốc nào, tạm biệt mùa hè và mừng cậu quay về trong hạnh phúc_ba Phong nói

-ok, 2..3...dô

-Nè, mấy ông làm ơn đừng có uống nhiều quá, say thì tụi tui k biết làm sao đâu_Mẹ phương nói

-ối giời, lâu lâu mới vui 1 bữa mà_ba Phương nói

-Ừ, cứ vui đi, tối cho ra hành lang ngủ hết_mẹ Phương nói

-Bà xã dữ quá_Ba Phương cười

...

Trong nhà bếp

-a, Ngọc tới rồi_Trinh cười

-cần mình giúp gì k?Ngọc cười

-uk, đem khay thịt này ra ngoài cho mẹ mình nhé_Trinh cười

-tất nhiên rồi_Ngọc cười rồi mang ra ngoài

.

-Phiền cháu quá_mẹ Kiệt đỡ lấy rồi nói

-k sao mà bác. Tới ăn ké thì cũng phải giúp chứ_Ngọc cười

-ái chà, con của đầu bếp hàng đầu Châu Á k biết nấu ăn thế nào đây_mẹ Phong cười

-à...........cái đó........_Ngọc gãi đầu

-Con gái, làm thử đi, ba cũng chưa được con nấu cho ăn đó_ông Khải nói

-đưa Ngọc làm e rằng............_Kiệt nói

-Thì sao?_ba Phong hỏi

-thì k ai ăn được đâu ạ_kiệt cười

-đừng có chọc mình nhé. Mình sẽ làm_Ngọc nói rồi bắt đầu đưa thịt lên vỉ nướng. Nhưng k may bàn tay lại chạm vào vỉ và bị bỏng_á

-chết. Bị bỏng rồi. Đi theo mình_kiệt lo lắng

-k sao mà_Ngọc nói rồi rút tay lại

-Cậu bảo thế này là k sao sao? K được, đi theo mình_Kiệt lo lắng

-K sao thật mà, chỉ cần ngăm nước lạnh 1 chút thôi_Ngọc nói

-Dù sao mình cũng k để cậu làm vậy_Kiệt nói rồi kéo Ngọc đi

1 lát sau.......

-tay cháu sao rồi?_mẹ Kiệt hỏi

-k sao rồi ạ_Ngọc cười

-Con gái ba đoảng đến thế à? như thế thì k được rồi, để ba làm cho_ông khải nói rồi đứng dậy

-Thôi, cậu cứ ngồi đi. cả năm nấu cho người khác ăn thì bây giờ phải được ăn món người khác nấu chứ_ba Phong nói rồi kéo ba Ngọc ngồi xuống

sau đó mọi người cùng nhau ăn thật vui vẻ

Tối đó, tại biệt thự nhà họ lâm

Mặc định Tối hôm đó tại biệt thự nhà họ Lâm............

-Ba uống tách trà gừng cho tỉnh_Ngọc nói rồi đặt tách trà xuống bàn

-cảm ơn con_ông Khải cầm lấy rồi nhấp từng ngụm

ông Khải chợt cười

-Ba sao vậy?_Ngọc hỏi

-à k, vì ta chợt nhớ tới thành tích nấu ăn của con mà tụi nhỏ kể. Thật là.........mất mặt ba con quá_ông Khải nói rồi lắc đầu

-Con........_Ngọc k nói được gì

-Vì con giống mẹ, rất vụng tỏng việc nấu ăn nhưng luôn cố nấu vì muốn tự tay nấu những món ăn cho người mình yêu thương_ông khải nói

-ba à_Ngọc nhẹ giọng vì biết ba đang buồn khi nhắc tới mẹ

-mà........Sao lúc chiều con lạnh nhạt với Kiệt vậy?_ông Khải nói sang chuyện khác

-ba.......thấy vậy sao?_Ngọc hỏi lại

-um, con tránh né sự quan tâm của Kiệt khi nó lo lắng cho con vì con bị bỏng. Tại sao vậy?_ông khải nói

-con........con........_Ngọc ấp úng

-ta biết thằng bé có tình cảm với con và con cũng vậy. Ta cũng k ngăn cản gì chuyện đó vì ta thấy Kiệt yêu con thật lòng và nó cũng là 1 người con trai tốt. Vậy thì tại sao con lại hành động thế?_Ông khải hỏi

-con......vì con sợ. Con k đủ can đảm để yêu cậu ấy. con sợ mình sẽ đem xui xẻo tới cho Kiệt. ai ở gần con đều gặp xui xẻo, mẹ mất, ba gặp tai nạn, lần trước cũng tại con mà cậu ấy bị thương. Con sợ nếu con yêu Kiệt, con sẽ khiến cậu ấy giống mẹ. Con là người xui xẻo mà_Ngọc cúi đầu, nói thật nhỏ, vài giọt nước mắt rơi

-con gái của ba, con thật khờ. Con nghĩ vậy thật sao? Con có biết con là báu vật của ba mẹ hay k? con có biết với ba mẹ con là món quà cô giá, là thiên sứ mà thượng đế ban tặng k? Con đừng nghĩ như vậy, đừng suy nghĩ lệch lạc nữa nhé. Con k phải là người xui xẻo mà là thần may mắn, con hiểu k?_ông khải xoa đầu Ngọc và nói

-um, con biết rồi_Ngọc gật đầu

-Mai con hãy tới tường đi. Hãy đi học như mọi người_ông khải nói

-Nhưng.....còn công ti?_NGọc hỏi

-Ba sẽ lo_ông khải nói

-Ba còn yếu mà_ngọc ngăn

-K sao, ba khỏe rồi. con cứ để be lo, con phải được hưởng cuộc sống như người bình thường chứ, phải được đến với tình yêu chứ? Phải k?_ông khải nói

-con cảm ơn ba_Ngọc cười trogn nước mắt, ôm chầm lấy ba

còn 1 chút nữa nha mọi người

Sáng hôm sau, buổi lễ khai giảng năm học mới bắt đầu trong nắng ấm. những tia nắng của mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá nhưng k gay gắt mà dịu nhẹ. Buổi lễ diễn ra đúng theo kế hoạch của hội với phần cuối cùng là phần đọc diễn văn của hội trưởng hội học sinh để kết thúc buổi lễ. Kiệt bước lên sân khấu, thực hiện nhiệm vụ của mình. Trong khi đang đọc từng dòng chữ trong 2 trang giấy a4, kiệt thấy xa xa, phía sau những hàng cây già thấp thoáng bóng dáng của 1 người con gái trong tà áo dài trắng tinh khôi. Người con gái đó vẫn thật nổi bật trong số rất nhiều người con gái khác bởi bóng dáng mảnh khảnh thân quen khiến tim Kiệt xao xuyến. Cậu muốn chạy lại đó thật nhanh để xác minh xem đó có phải là Ngọc k nhưng k thể vì cậu đang đọc diễn văn. Cậu cố đọc thật nhanh, nhanh nhất có thể. Khi cậu đọc xong những dòng kết của 2 trang giấy cũng alf lúc học sinh tản ra khỏi những hàng ghế, bước vào lớp bắt đầu cho buổi học đầu tiên của năm quang cảnh lộn xộn như bầy ong vỡ tổ đã che khuất tầm nhìn của Kiệt và ngăn cản cậu chạy về phía những hàng cây. Khi cậu tới được nơi mình muốn tới, bóng dáng người con gái kia đã k còn. thất vọng, cậu quyết định cúp tiết học đầu tiên, bước chân về phía vườn trường

Bước trên con đường quen thuộc đã lâu mình chưa tới, trong lòng Kiệt bỗng dâng lên 1 cảm giác là thường. Khu vườn đã hiện ra trước mắt, vẫn đẹp và có phần tuơi tốt hơn ngày xưa. Bước thêm vài bước nữa, cạnh vật hiện ra trước mắt cậu rõ mồn một với huơng thơm phảng phất của hoa. Tới gần hơn với cây cổ thụ ơt trung tâm khu vườn, nơi cậu vẫn hay cũng Ngọc nói chuyện. Bỗng cậu thấy đằng sau những cành lá tốt tươi xõa dài xuống đất thấp thonags hình bóng của 1 người con dái trong tà áo trắng mà cậu đã nhìn thấy ban nãy. Người con gái ấy đang đứng dưới những tán cây, 2 tay dang rộng đón gió mặc cho nhưng cơn gió tinh nghịch nô đùa làm tung bay mái tóc và tà áo dài trắng của cô. Kiệt bước lại gần, mùi huơng thoang thoảng thật dễ chịu toát ra từ người cô gái. Mùa huơng thật quen thuộc. Càng lại gần, mùi huơng càng rõ, tim đạp càng nhanh, Kiệt đánh bào, cất giọng:

-Ngọc

-Ơ........Kiệt?_Người con gái quay lại, tay vén những sợi tóc rối đang phất phơ trước mặt làm lộ ra khuôn mặt thanh tú mà hằng đêm cậu vẫn nhớ về

-Là cậu thật sao? Sao cậu bảo là sẽ k tới trường cơ mà?_Kiệt hỏi

-Làm gì mà hỏi mình nhiều thế. Ngồi xuống đây đã_Ngọc nói rồi cười nhẹ, ngồi xuống đất

-Bây giờ thì cậu trả lời đi_Kiệt tới ngồi xuống cạnh Ngọc, hỏi

-um........ba mình nói mình nên tới trường, công ti để ba lo cũng được. nếu cần, ba sẽ gọi mình tới giúp vào cuối tuần._Ngọc nói trong khi tay vuốt nhẹ lên tóc để gỡ những lọn tóc rối_ba nói mình phải sống đúng với tuổi của mình, phải được tới tường như bao người khác. Phải đựoc đùa giỡn vô tư, k muộn phiền và có được cái cảm rung động đầu đời khi thích 1 ai đó_Ngọc nói

-um, cậu thì sướng rồi. thích 1 ai đó trong khi mình thì tuơng tư 1 người mà bị người đó phớt lờ như k khí_Kiệt dù rất vui khi biết Ngọc đi học nhưng vẫn giận dỗi khi nhớ tới thái độ lạnh lùng của Ngọc tối qua

-Vậy sao? Người con gái đó tệ đến thế à? Sao lại nỡ bỏ qua hot boy thế? chắc k phải ngừoi bình thường rồi_ngọc dù biết Kiệt đang nói tới ai nhưng vẫn vờ như k biết

-uk, ngừoi đó k phải bình thường mà rất đặc biệt, đặc biệt hơn những đứa con gái khác, là người duy nhất khiến trái tim mình loạn nhịp_Kiệt nói

-Lợi hại vậy sao? cô ấy là ai vậy?_Ngọc hỏi

-Cậu biết rồi còn gì? là cậu đấy. Cậu......có thể cho mình 1 cơ hội để chăm sóc cậu được k?_Kiệt hỏi

-mình.....xin lỗi_Ngọc nói làm Kiệt thất vọng_Vì...đã bắt cậu chờ đợi quá lâu. mình đồng ý_Ngọc nói

-Cậu vừa nói gì? nói lại đi_Kiệt hỏi lại

-Mình đồng ý. Người gì chưa già mà tai đã lãng à|?_Ngọc nói

-Thật chứ? Cậu đồng ý thật chứ? cảm ơn cậu_Kiệt nói rồi ôm chầm lấy Ngọc. sau đó thì hôn nhẹ lên má cô

Cảm giác thật nhẹ nhàng và chịu, lại lâng lâng như lang thang trên 9 tầng mây. Nhưng khoan.....

-Khoan đã, sao cảm giác này......Cậu, cậu là kẻ đã hôn mình hôm tước ở biệt thự phải k?_Ngọc hét lên

-Ừ thì........hôm đó mình tới công ti tìm cậu mà k gặp, thư kí bảo cậu k đi làm nên mình tới đó tìm thử xem có cậu k. Thấy cửa k đóng nên mình lẻn vào xem, ai dè thấy con heo nằm ngủ ngon lành. Dễ thuơng quá, kìm lòng k được nên mới........_Kiệt gãi đùa

-cậu.......ai cho cậu vô phép như thế hả?_Ngọc nói

-Ai bảo cậu dễ thuơng quá làm gì?_Kiệt nói rồi bẹo má Ngọc

-Đau! Bắt đền cậu đấy. ai cho cậu cả gan......._Ngọc chưa nói hết câu đã bị 1 thứ gì đó chạm vào môi. Cảm giác ngọt ngào đén khó tả.......

ít ngày sau.......

Ngọc đang đi bộ về nhà. Mấy hôm nay Kiệt cứ đi theo suốt, giám sát 24/24 khiến Ngọc muosn đi đâu cũng k được. hôm nay lén trốn về được 1 bữa. Dù biết là hôm sau thế nào cũng bị mắng nhưng thôi kệ, chuyện đó để sau rồi tính, bây giờ phải hưởng cảm giác tự do

Đang đi tới gần khu công viên, Ngọc thấy có 1 người con trai đang đứng đó, Ngọc nghĩ:"chắc đang chờ ngừoi yêu" vì trên tay anh ta còn bó 1 bó hoa hồng đỏ rực

-Ngọc_người con trai đó quay lại, là lâm

-Anh tìm tôi_Ngọc hơi khó chịu

-Anh xin lỗi nhưng.......em đừng nói khó chịu vậy được k? Anh chỉ muốn tới đây để xin lỗi em thôi. Anh đã sai khi nghĩ nếu yêu thì phải được em, anh sai rồi. Cảm ơn em đã cho anh thấy được sự mù quáng đó. Anh tới đây để xin lỗi em, sau đó thì tạm biệt vì ngày mai anh đi Mĩ rồi. Anh sẽ sang đó lập nghiệp. Khi napf thành danh, anh nhất định tới mời em sang chơi. Tất nhiên, với tư cách 1 người anh trai_Lâm cười

-Vậy thì.........em sẽ chờ_Ngọc cười

-Tặng em làm kỉ niệm. Nhớ giữ cẩn thận đó, đừng vì nhận hoa của bạn tria mà quên mất hoa của ông anh này nhé, em gái_lâm cười

-vâng, em biết rồi, vậy......anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, khi nào có chị dâu thì phải báo cho em nha_Ngọc nói rồi nhận lấy bó hoa

-um, anh biết rồi. Tạm biệt em. Nếu đứng đây thêm tí nữa, anh sợ người yêu em k tha cho anh đâu_lâm nói rồi lbuowcs đi

-nhưng cậu ấy......._Ngọc định nói là k có đây thì.......

-Thì sao? Lén trốn mình về 1 mình giữa trời nắng thế này à? hư lắm rồi đấy nhé_Kiệt từ sau nói rồi bẹo má Ngọc

-đau, sao bẹo má người ta hoài vậy?_Ngọc nhăn mặt

-Thích. Về thôi_kiệt nói rồi kéo tay Ngọc đi, k quên gỡ chiếc mũ trên đầu mình đội cho Ngọc_Đội lên đi, coi chừng cảm

-um_Ngọc cười

...............

............................

.........................................

8 năm sau

Trong 1 căn phòng thuộc dạng vip của bệnh viện, 1 người con gái đang đau đớn, trán lấm tấm từng giọt mồ hôi. Bên ngoài, 1 người đàn ông cũng lo lắng k kém, bước đi từng bước căng thẳng, bên cạnh còn có nhiều người khác

-Kiệt à, ngồi xuống đi con. con đi chóng mặt quá, con bé sẽ k sao đâu_mẹ Kiệt nói

-Làm sao con ngồi yên được ạ_kiệt nói

-Chắc chắn sẽ mẹ tròn con vuông thôi_ba Ngọc nói

-Nhưng mà.....haizzz_Kiệt đnahf ngồi xuống

Có tiếng cửa mở

-Xin chúc mừng ông chủ, phu nhân đã hạ sanh 1 bé gái thật kháu khỉnh và dễ thuơng. Mời ông xem thử_1 người đàn bà đứng tuổi, nói

-......_Kiệt ẵm đứa con của mình, cảm giác thật khó tả trào dâng, đôi mắt đỏ hoe hạnh phúc. Vậy là..........cậu đã được làm cha

-Trời ơi, cháu gái của tôi. Xem này, cái mũi nó giống thằng Kiệt quá_mẹ Ngọc nói

-Còn cái miệng thì giống con Ngọc_ba Ngọc nói

-Còn mắt nó thì sao nhỉ? Giống ai ta? Nó cứ nhắm mắt, làm sao biết được mắt nó màu gì?_ông Kiệt tức ông cố của đứa trẻ nói

-con cũng chẳng biết nhưng nếu màu mắt giôgns Ngọc thì chắc chắn sẽ rất đẹp_ba Kiệt nói

-Xin mọi người giao bé cho chúng tôi. chúng tôi cần phải tắm và tiêm phòng cho bé. 1 tiếng nữa sẽ xong_người phụ nữ nói rồi ẵm bé đi

1 tiếng sau trong phòng hồi sức

-con chúng ta thật tuyệt_Kiệt nói

-Đúng vậy_ngọc nói

-Tự nhiên anh muốn gọi nó là công chúa mùa xuân_kiệt nói

-Tại sao lại là mùa xuân? con bé sinh vào mùa đông mà?_Ngọc hỏi

-Vì khi những tia nắng ấm áp chiếu vào từng tảng băng dày khiến nó tan chảy, lúc đó là lúc mà mùa xuân về. Em hiểu k?_kiệt giải thích

-um, thật í nghĩa_Ngọc nói

Cửa mở

-Ai da, cháu gái tui đâu rồi_Phong bước vào, hỏi

-Đây này. thế.....cháu trai tui đâu?_Kiệt hỏi

-à, Trinh với thằng bé ở nhà rồi. Cô ấy k khỏe. hôm sau vào thăm_Phong nói

-Thế còn 2 đứa sinh đôi của cậu?_Kiệt hỏi Vũ

-haizzzz, mẹ nó đang ở cữ mà cứ đòi đi. đúng là phuơng, 2 đứa nhỏ thì đang yếu, chờ hôm sau tui cho tới thăm. 1 trai, 1 gái, đủ_Vũ cười

Cuộc nói chuyện diễn ra thật vui vẻ

-

Đứa bé là kết tinh của Kiệt và Ngọc, là đứa bé sinh ra vào mùa đông rét mướt. nhưng chắc chắn đứa bé sẽ k bao giờ cảm thấy cô đơn hay lạnh lẽo vì bên cạnh cô bé luôn có vòng tay yêu thuơng của mọi người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.