Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói không cần, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn ân cần đút cho Nghê Diệp Tâm ăn. Hắn gắp đồ ăn, thuận tiện lấy cái bánh bao đưa tới bên miệng Nghê Diệp Tâm, chờ đối phương cắn xong lại ăn.
Cừu Vô Tự nhìn mà há hốc mồm. Hắn cùng Mộ Dung Trường Tình ở chung không ít năm. Bọn họ đều là từ nhỏ lớn lên trong giáo. Cừu Vô Tự còn lớn tuổi hơn Mộ Dung Trường Tình, cũng nhìn thấy qua Mộ Dung Trường Tình khi còn nhỏ.
Nhưng Cừu Vô Tự chưa có gặp qua ai ăn chung một cái bánh bao với Mộ Dung giáo chủ. Nói thật là Mộ Dung giáo chủ có thói ở sạch, sao có thể cùng người khác ăn chung một cái bánh bao, còn là ngươi một ngụm ta một ngụm.
Cừu Vô Tự cảm thấy sau khi bị nhốt được thả ra, thế giới bên ngoài đều đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Hắn đã không thể rõ ràng tình huống.
Cừu Vô Nhất thì không cảm thấy có cái gì khác thường, vui vẻ nhờ Cốc Triệu Kinh đút ăn.
Bởi vì Cừu Vô Nhất quá lùn, ngồi ở trên ghế chỉ có thể ló cái đầu, cho nên thực không có tiện. Cốc Triệu Kinh đút nó ăn cũng là danh chính ngôn thuận, rất có đạo lý.
Cho nên Cốc Triệu Kinh cũng không có cự tuyệt, không chỉ cho Cừu Vô Nhất bánh bao, còn múc cháo thổi nguội đút cho nó.
Chỉ cần Cừu Vô Nhất hướng Cốc Triệu Kinh cười ngọt ngào thì được rồi. Nó ăn thật vui vẻ, bữa sáng mà ăn còn muốn nhiều hơn so với bữa trưa.
Cừu Vô Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571425/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.