Chương trước
Chương sau
Cũng không biết ai đang khảy đàn, tuy rằng cầm nghệ không tồi, nhưng âm thanh nghe quá mức thê lương, vào đêm khuya càng có vẻ kỳ dị.
Mộ Dung Trường Tình vỗ vỗ, nói:
"Để ý chuyện này nhiều như vậy, xem ra ngươi vẫn chưa mệt."
Nghê Diệp Tâm thật sự mệt nhọc, ôm Mộ Dung Trường Tình cọ cọ. Mộ Dung Trường Tình nói xong chưa bao lâu, liền nghe được Nghê Diệp Tâm thở đều đều, thoạt nhìn là ngủ rồi.
Nghê Diệp Tâm ngủ. Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nhắm mắt.
Lại nói tiếp, tiếng đàn này đối với Nghê Diệp Tâm quấy nhiễu kỳ thật rất ít so với Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhĩ lực thực tốt, Nghê Diệp Tâm chỉ là loáng thoáng nghe được, nhưng Mộ Dung Trường Tình chính là cả một đêm bị tiếng đàn tra tấn.
Chờ đến ngoài cửa sổ hơi hơi sáng, tiếng đàn mới ngừng lại, biến mất không thấy. Lúc đó Mộ Dung Trường Tình mới thực sự ngủ.
Ngày hôm sau trời sáng, Cừu Vô Tự liền thức dậy. Bất quá trạng thái vẫn không tốt, phía dưới hốc mắt có quầng thâm. Như vậy một buổi tối, hắn cơ hồ không có ngủ yên.
Trước nửa đêm Cừu Vô Tự nghĩ về chuyện của Vô Chính nên ngủ không được. Sau nửa đêm Cừu Vô Tự quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền ngủ, nhưng mà hắn bắt đầu nằm mộng.
Là một giấc...... mộng xuân......
Cừu Vô Tự mơ thấy Vô Chính. Vẫn giống mỗi lần hai người gặp mặt, Cừu Vô Tự hoàn toàn thấy không rõ mặt Vô Chính. Bất quá ở trong mộng như thế cũng hoàn toàn không có gì khác thường.
Mộng xuân quả thực quá thuận lợi.
Vô Chính không giống vài lần gặp mặt trước, quỷ súc cùng không thể nắm lấy. Cừu Vô Tự gọi hắn, hắn liền thành thật đứng lại không đi.
Cừu Vô Tự lôi kéo hắn. Hai người cũng không biết vì sao lại hôn nhau. Dù gì trong mộng vốn dĩ tình tiết luôn không đầu không đuôi. Cừu Vô Tự cũng không có thắc mắc, dù sao hôn chính là hôn, quan trọng chính là Cừu Vô Tự nắm giữ chủ đạo.
Cừu Vô Tự ôm Vô Chính, học hỏi Vô Chính lúc trước, bắt đầu xâm chiếm khoang miệng đối phương. Hai người đều hô hấp nhanh hơn, tựa hồ đều bắt đầu xúc động. Hai người trực tiếp té ngã ở trên giường, sau đó......
Sau đó, Cừu Vô Tự liền mơ thấy mình đè tiểu đồ đệ ra chiếm đoạt.
Sáng sớm, khi Cừu Vô Tự tỉnh, phát hiện phía dưới cương đến không chịu nổi, nhịn không được phải dùng tay vuốt ve một trận.
Sau khi tỉnh, hắn xoay người ngồi dậy, rồi phát ngốc ngồi ở trên mép giường hồi ức lại giấc mộng.
Hắn cũng không biết là như thế nào. Tại sao mơ thấy mình cùng Vô Chính làm loại chuyện đó, hơn nữa mình đặc biệt có năng lực, không nói hai lời liền chiếm đoạt tiểu đồ đệ. Mà tiểu đồ đệ cũng thực ngoan ngoãn, hoàn toàn không phản kháng, miệng còn gọi sư phụ.
Cừu Vô Tự mang hai cái quầng thâm, nhớ lại giấc mộng buổi tối, cảm giác phía dưới lại cương lên không ít, thật sự là quá xấu hổ.
Kỳ thật Cừu Vô Tự có chút mê mang. Bởi vì hắn cùng Vô Chính xa cách mười năm, đối với Vô Chính phần nhiều chính là áy náy. Nhưng cũng không biết vì sao lại có giấc mộng như vậy, hơn nữa tỉnh mộng còn có chút dư vị.
Cừu Vô Tự vừa nhớ lại dư vị vừa cảm thấy không tốt lắm. Bởi vì hắn so sánh trong mộng với hiện thực, bỗng nhiên liền cảm thấy tính cách tiểu đồ đệ trong mộng không giống hiện thực. Vô Chính hoàn toàn không thể có bộ dạng ngoan ngoãn như trong mộng.
Cừu Vô Tự lại nhớ đến tiểu đồ đệ sau mười năm võ công đã rất lợi hại, nói không chừng trò giỏi hơn thầy.
Cho nên tự hỏi một hồi lại nghĩ đến hai lần trước mình bị Vô Chính đè ở trên giường trêu chọc, cũng đã trải qua phát tiết trong tay hắn. Cừu Vô Tự đột nhiên liền ý thức được nếu thật sự cùng Vô Chính có loại quan hệ kia, vậy tuyệt đối Vô Chính sẽ đem mình ăn sạch.
Cừu Vô Tự thật sự có ý thức tự mình hiểu lấy, điểm này không giống Nghê Diệp Tâm. Bất quá hắn cũng có một chút tương đồng cùng Nghê Diệp Tâm, đó chính là không cam lòng......
Sáng sớm, Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất thức dậy, hai người trước tiên đi tới nhìn Cừu Vô Tự, sợ hắn ở một mình cả đêm sẽ có cái gì không ổn.
Bọn họ tới gõ cửa Cừu Vô Tự hoảng sợ, bởi vì thời điểm đó hắn đang ở trong dư vị mộng đẹp với đồ đệ ngoan ngoãn, còn...... dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý.
Cừu Vô Nhất đột nhiên gõ cửa, thiếu chút nữa hù chết Cừu Vô Tự.
Cừu Vô Tự vội vàng nói bọn họ chờ một lát, sau đó qua loa sửa sang lại, mới chạy tới mở cửa.
Cừu Vô Nhất bĩu môi nói:
"Ca ca đang làm cái gì a, khí sắc vẫn là không tốt lắm."
Cừu Vô Tự vỗ vỗ mặt mình, đột nhiên có chút muốn soi gương. Hắn muốn nhìn xem mình có phải rất tiều tụy, vì dục vọng quá độ nên khí sắc tái nhợt hay không. Thật là có chút đau khổ.
Nhưng Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh nào biết hắn cả đêm mộng xuân. Hai người cho rằng Cừu Vô Tự là bởi vì trúng độc cho nên khí sắc khó tránh khỏi không tốt lắm.<HunhHn786>
Bọn họ cùng đi ra khỏi phòng.
Mộ Dung Trường Tình chưa có tỉnh dậy. Cừu Vô Nhất và Cừu Vô Tự đều biết rõ gọi Giáo chủ rời giường có bao nhiêu đáng sợ. Cho nên dứt khoát không đi quấy rầy, ba người đi ăn sáng, thuận tiện ngồi chờ Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình ngủ trễ khó tránh khỏi thức dậy muộn một chút. Nghê Diệp Tâm là người tỉnh trước. Nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình ngủ say, thật sự nước miếng Nghê Diệp Tâm sắp chảy xuống tới.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát lặng lẽ duỗi tay khều một cái. Thấy đối phương không phản ứng liền với tay lấy cái quần Mộ Dung Trường Tình để trên ghế gần mép giường, sau đó thật cẩn thận dùng cái quần đó trói hai tay Mộ Dung Trường Tình lại.
Mộ Dung Trường Tình cảm giác được Nghê Diệp Tâm đang làm trò, nhíu nhíu mày mở mắt nhìn một chút, bất quá chỉ là mở ra một chút liền lập tức nhắm mắt lại thực mau, tiếp tục ngủ.
Đừng nói dùng vải trói, dù là xích sắt Mộ Dung Trường Tình cũng có thể dùng nội lực đánh gãy. Cho nên Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tự tìm đường chết, dứt khoát liền không có phản ứng. Mộ Dung đại hiệp rất buồn ngủ, thật sự muốn ngủ thêm trong chốc lát.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy hắn mở mắt bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Tình bị mộng du, nhưng thấy hắn lại ngủ mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghê Diệp Tâm đem hai tay của hắn cột chắc, tức khắc che miệng cười trộm, sau đó xoay người ngồi lên, cũng không có nhẹ nhàng chút nào.
Nghê Diệp Tâm khí thế mười phần, ngăn chặn thân thể Mộ Dung Trường Tình, còn duỗi tay vỗ vỗ gương mặt hắn. Năm ngón tay rồi mười ngón tay, vỗ vài lần. Sau đó đỡ mặt, liền hôn ở trên trán, trên má, trên mũi Mộ Dung Trường Tình, tất cả đều hôn vài lượt, làm mặt Mộ Dung Trường Tình đầy nước miếng.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là muốn ngủ thêm trong chốc lát, nhưng mà nguyện vọng này cũng không có thực hiện được. Hắn không chịu nổi quấy nhiễu, cau mày mở to mắt, nói:
"Còn phá rối nữa, ta sẽ cho ngươi khóc chết."
Nghê Diệp Tâm không sợ hắn, duỗi tay nâng cằm hắn, nói:
"Đại mỹ nhân đừng dùng lực nha. Kia chính là quần của mỹ nhân, nếu đem quần làm hỏng, thì hôm nay phải khoe mông đó!"
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới cúi đầu nhìn một cái. Thì ra Nghê Diệp Tâm thật là có ý xấu, cầm một cái quần trói tay hắn.
Mộ Dung Trường Tình ngày hôm qua tắm rửa thay đổi quần áo, quần áo dơ cũng không có giặt. Bởi vì quá mỏi mệt liền ngủ, cho nên quần áo sạch chỉ còn một bộ. Nếu lúc này xé cái quần đang trói tay, vậy Mộ Dung Trường Tình thật sự phải phơi mông trần ra cửa.
Tuy rằng cũng không đến mức phơi mông ra cửa. Nhưng nhờ người khác đi mua một cái quần mới, khiến người ta nghe xong vẫn là thấy rất kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm đắc ý dào dạt, cảm thấy mình hôm nay rất mở mày mở mặt, thật là không thể khí phách hơn. Có thể trị Mộ Dung Trường Tình dễ bảo.
Nghê Diệp Tâm soái khí cho Mộ Dung Trường Tình một cái tát yêu. Một khuôn mặt cười đặc biệt đáng khinh, nói:
"Đại mỹ nhân chọn một đi nha, muốn mông trần ra cửa, hay là... hắc hắc... để ta làm một lần."
Nghê Diệp Tâm tưởng tượng, mặt liền như nở hoa, cười đến híp mắt.
Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh, nói:
"Nếu ta chọn làm mông ngươi nở hoa thì sao?"
"Chết đến nơi mà còn kiêu ngạo!"
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trừng mắt.
Mà thời điểm Nghê Diệp Tâm trừng mắt liền nghe được một tiếng
"Roẹt"
Đôi tay của Mộ Dung Trường Tình đã được giải phóng, cái quần cột trên cổ tay hắn bị xé nát.
Mộ Dung Trường Tình được tự do, xoay eo, đem người ngồi trên ép xuống giường.
Nghê Diệp Tâm sợ hãi muốn nhảy lên, bất quá đã bị Mộ Dung Trường Tình áp chế, căn bản không cách ngồi dậy. Lực lượng thật sự cách xa.
"Cái người này không muốn mặt mũi mà! Thế nhưng muốn mông trần ra cửa!"
Mộ Dung Trường Tình túm quần Nghê Diệp Tâm kéo xuống, ở trên mông đánh hai cái, nói:
"Ai mông trần ra cửa? Phạm sai lầm còn không biết, quần ta mà nhỏ như vậy sao? Quần đó là của ngươi mặc."
"Cái...... gì?"
Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói có chút há hốc mồm.
Mộ Dung Trường Tình cười khẽ một tiếng. Nghê Diệp Tâm vội vàng quay đầu lại nhìn trên ghế. Quả nhiên còn có một cái quần màu trắng trên ghế, bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy cái kia là quần của mình.
Mộ Dung Trường Tình thích mặc quần áo trắng, từ trên xuống dưới đều là màu trắng. Nghê Diệp Tâm thì không phải, bất quá cũng có quần màu trắng. Mà chất vải quần áo của hai người cũng không khác biệt, chỉ là kích thước lớn nhỏ mà thôi.
Nghê Diệp Tâm sáng sớm liền phạm sai lầm, bởi vì chưa tỉnh ngủ, lại quá kích động, cho nên căn bản không nhìn rõ ràng, trực tiếp trộm một cái quần màu trắng liền tưởng là của Mộ Dung Trường Tình.
Lúc này Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn lại, cái quần bị xé thành từng mảnh tựa hồ so với cái còn ở trên ghế kia nhỏ hơn một ít.
Mộ Dung Trường Tình đích xác cao hơn Nghê Diệp Tâm, hình như còn cường tráng hơn một chút......
Nghê Diệp Tâm la lên.
"Ta mặc kệ, cái bị xé nát là của đại hiệp! Ta cũng có thể mặc to!"
Nghê Diệp Tâm nhảy dựng lên, muốn đi đoạt lấy quần, bất quá đã bị Mộ Dung Trường Tình cướp trước rồi.
Mộ Dung Trường Tình học theo Nghê Diệp Tâm, đem Nghê Diệp Tâm đè ở trên giường, sau đó liền dùng cái quần lành lặn trói hai tay Nghê Diệp Tâm.
Bất quá có chút bất đồng, tay Mộ Dung Trường Tình bị trói để trước ngực, cái tư thế đó dễ dàng phát lực. Mộ Dung Trường Tình lại đè Nghê Diệp Tâm ép mặt xuống giường, đem hai tay cột ở phía sau. Cái tư thế này rất khó dùng sức lực.
Nghê Diệp Tâm bị trói chặt muốn chết.
"Đại... đại.... đại hiệp... chúng ta sắp khởi hành. Nên nhanh đi tìm dược liệu trị bệnh cho Cừu Trưởng lão."
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua sắc trời, nói:
"Thời gian còn sớm. Chúng ta đi quá sớm lỡ nhà người ta chưa rời giường chẳng phải là thực thất lễ sao?"
"Thất lễ cái quỷ, buông ta ra. Cái này chính là quần của đại hiệp, ta hơi chút dùng lực sẽ xé nó thành mảnh nhỏ!"
Mộ Dung Trường Tình cúi xuống hôn một cái, tóc dài quét ở sau cổ cùng trên lỗ tai Nghê Diệp Tâm. Hắn còn hướng lỗ tai Nghê Diệp Tâm thì thầm.
"Với nội lực này của ngươi, thử cho ta xem."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình xem thường mình.
Sao còn có thể nhịn được, cũng không muốn nhịn nữa.
Nghê Diệp Tâm tập trung dồn hết sức, còn phát ra tiếng hừ hừ. Bất quá cái quần không chút sứt mẻ, cũng không có xu thế bị xé, nhưng cổ tay Nghê Diệp Tâm bị siết chặt có chút dấu vết.
Mộ Dung Trường Tình vỗ mông Nghê Diệp Tâm một cái.
"Đừng quá dùng lực, cẩn thận kẻo vặn gãy cổ tay. Nếu cổ tay để lại dấu vết thì cũng đừng nói ta không nhắc nhở nha, thực dễ dàng bị người khác nhìn thấy đó."
"Lại khinh bỉ ta, ta liền cắn chết!"
"Ha ha...."
Mộ Dung Trường Tình cười tương đối vui sướng, lại hôn Nghê Diệp Tâm.
"Là dùng miệng phía dưới cắn chết ta sao?"
"......"
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn, cũng không biết nói cái gì cho phải, cảm giác Mộ Dung Trường Tình từ nam thần lạnh lùng biến thành một con quỷ háo sắc biến thái. Bất quá thay đổi lớn như vậy, kỳ thật tất cả đều nhờ công Nghê Diệp Tâm dốc lòng đào tạo.
Nghê Diệp Tâm càng nghĩ càng cảm thấy không chỗ dung thân.
Ta rõ ràng thực chính trực, đại hiệp không nên biến thành như vậy!
"Ui..."
Nghê Diệp Tâm còn chưa thốt ra lời, liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình đâm vào, sợ tới mức thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi.
"Đồ điên... tiến vào làm cái gì, mau...... mau đi ra."
"Suỵt, còn một chút thời gian."
Mộ Dung Trường Tình nói.
Tay Nghê Diệp Tâm bị trói ở phía sau lưng, lại bị Mộ Dung Trường Tình từ phía sau tiến vào, cảm giác thật là mới mẻ, vừa thẹn vừa bực nhưng không có biện pháp giãy giụa.
Nghê Diệp Tâm quả thực không cam lòng chịu chết, chịu đựng cảm giác đau đớn tê mỏi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Còn một chút thời gian liền tiến vào, đã nói là sẽ bệnh xuất tinh sớm mà còn không tin. Á..."
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình đâm vào thật sâu, hô một cái sau đó liền ngậm miệng không lên tiếng.
"Sao không nói gì? Hả?"
"Cái... đồ quỷ.... ta cắn lưỡi!"
Nghê Diệp Tâm cố gắng nói. Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa cười to. Hắn cúi xuống nghiêng đầu đi hôn môi Nghê Diệp Tâm, còn vươn lưỡi muốn chen vào trong miệng Nghê Diệp Tâm.
"Ngoan, há mồm, ta giúp ngươi liếm liếm, liếm một chút thì không đau nữa."
"Ui... đừng... cho ta... là trẻ con...?"
Lưỡi Nghê Diệp Tâm đau nói không rõ. Bất quá vừa mở miệng, Mộ Dung Trường Tình liền nhân cơ hội đem lưỡi vói vào. Lưỡi hai người quấn quýt nhau, Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy đầu hôn mê.
Mộ Dung Trường Tình tương đối ôn nhu, hôn Nghê Diệp Tâm rất thoải mái. Tuy rằng chạm vào vết thương vẫn cảm thấy đau, không để ý đau đớn liền trở nên tê dại, sau đó liền biến thành cảm giác ngứa ngáy.
Mùi máu nhàn nhạt lan tràn ở trong khoang miệng hai người. Nghê Diệp Tâm rất muốn duỗi tay câu cổ Mộ Dung Trường Tình, bất quá đôi tay bị trói, căn bản làm không được gì. Cảm giác trăm trảo cào tâm. Chỉ có thể nỗ lực quay đầu, cố gắng bình tĩnh.
Mộ Dung Trường Tình quả thực là nếm đủ ngon ngọt, cảm giác sáng sớm có được phúc lợi rất tốt. Đem Nghê Diệp Tâm làm cho mềm oặt, sau đó hắn thần thanh khí sảng bắt đầu mặc quần áo.
Dưới lầu, ba người kia đang chờ Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình xuống ăn cơm. Kết quả đợi rất lâu, thiếu chút nữa lên lầu nhìn một cái xem có phải đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng may hai người đã đi xuống.
Tất cả mọi người đều phát hiện, quần Mộ Dung Trường Tình có vẻ nhăn dúm. Nhưng mà Mộ Dung Giáo chủ có thói ở sạch hạng nhất lại hoàn toàn không thèm để ý, trên mặt có loại biểu tình xuân phong đắc ý.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được. Nào nghĩ đến ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thế nhưng tự mình nhảy xuống hố.
Điều duy nhất Nghê Diệp Tâm thấy may mắn chính là không cần để mông trần ra cửa, tốt xấu gì cũng còn có quần dự phòng......
Lúc này ở sảnh đường người tới ăn cơm rất nhiều. Có mấy đại hán ngồi bàn bên cạnh, nhịn không được lôi kéo tiểu nhị trách móc.
Một đại hán nói:
"Chỗ các ngươi bị làm sao thế, nửa đêm còn có người đánh đàn, thật là phiền muốn chết."
"Khách quan thật là xin lỗi. Có một thư sinh nghèo trong thị trấn khảy đàn. Mỗi ngày vào buổi tối hắn đều làm như vậy. Tìm hắn nói chuyện cũng không ăn thua."
"Vào buổi tối đàn cái gì? Ban ngày đàn ta cũng không nói cái gì."
"À, nghe nói là đàn cho một cô nương nghe, cụ thể ta cũng không rõ."
Mấy đại hán mắng vài tiếng, cũng không có nói gì nữa. Dù sao bọn họ chỉ ở một ngày, ăn cơm sáng xong liền rời đi, cho nên dứt khoát không có xen vào việc người khác.
Nghê Diệp Tâm cũng nghe thấy. Bất quá cũng may tiếng đàn này đối với Nghê Diệp Tâm kỳ thật không có ảnh hưởng gì, ngủ rồi căn bản không nghe được.
Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm ngồi xuống ăn cơm. Nghê Diệp Tâm đói muốn chết, bất quá bởi vì mới vừa vận động xong, cho nên tay cầm muỗng cũng run run, giống y hệt người bị bệnh Parkinson.
Cừu Vô Nhất tò mò nhìn sang, lo lắng hỏi:
"Mẫu thân, không phải cũng trúng độc đó chứ? Sao khí sắc kém như vậy."
Tay Nghê Diệp Tâm không cầm chắc khiến cái muỗng rơi trở về chén cháo, làm cháo bắn ra dính đầy người.
Mà Cừu Vô Tự ngồi đối diện cũng thiếu chút nữa làm rơi đũa trên mặt đất. Tuy rằng đã nghe qua Cừu Vô Nhất gọi Nghê Diệp Tâm là mẫu thân, nhưng Cừu Vô Tự vẫn chưa thể tiếp thu được.
Cừu Vô Tự cẩn thận đánh giá Nghê Diệp Tâm, cũng cảm thấy Nghê Diệp Tâm khí sắc không tốt, thoạt nhìn rất "tiều tụy", sắc mặt có chút...... giống hắn.
Bất quá Cừu Vô Tự chính là cả đêm mộng xuân, dục cầu bất mãn. Nghê Diệp Tâm khẳng định không phải như vậy.
Mộ Dung Trường Tình vẫn bình tĩnh, cầm khăn lau cháo trên người Nghê Diệp Tâm.
"Muốn ta đút ăn không?"
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
"Cái người này mới trúng độc rất nặng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.