Cũng không biết ai đang khảy đàn, tuy rằng cầm nghệ không tồi, nhưng âm thanh nghe quá mức thê lương, vào đêm khuya càng có vẻ kỳ dị.
Mộ Dung Trường Tình vỗ vỗ, nói:
"Để ý chuyện này nhiều như vậy, xem ra ngươi vẫn chưa mệt."
Nghê Diệp Tâm thật sự mệt nhọc, ôm Mộ Dung Trường Tình cọ cọ. Mộ Dung Trường Tình nói xong chưa bao lâu, liền nghe được Nghê Diệp Tâm thở đều đều, thoạt nhìn là ngủ rồi.
Nghê Diệp Tâm ngủ. Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nhắm mắt.
Lại nói tiếp, tiếng đàn này đối với Nghê Diệp Tâm quấy nhiễu kỳ thật rất ít so với Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhĩ lực thực tốt, Nghê Diệp Tâm chỉ là loáng thoáng nghe được, nhưng Mộ Dung Trường Tình chính là cả một đêm bị tiếng đàn tra tấn.
Chờ đến ngoài cửa sổ hơi hơi sáng, tiếng đàn mới ngừng lại, biến mất không thấy. Lúc đó Mộ Dung Trường Tình mới thực sự ngủ.
Ngày hôm sau trời sáng, Cừu Vô Tự liền thức dậy. Bất quá trạng thái vẫn không tốt, phía dưới hốc mắt có quầng thâm. Như vậy một buổi tối, hắn cơ hồ không có ngủ yên.
Trước nửa đêm Cừu Vô Tự nghĩ về chuyện của Vô Chính nên ngủ không được. Sau nửa đêm Cừu Vô Tự quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền ngủ, nhưng mà hắn bắt đầu nằm mộng.
Là một giấc...... mộng xuân......
Cừu Vô Tự mơ thấy Vô Chính. Vẫn giống mỗi lần hai người gặp mặt, Cừu Vô Tự hoàn toàn thấy không rõ mặt Vô Chính. Bất quá ở trong mộng như thế cũng hoàn toàn không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571424/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.