Chương trước
Chương sau
Cũng may hai người buổi sáng đã làm một lần, Nghê Diệp Tâm cũng chỉ là bị Mộ Dung Trường Tình đè ở trên ván cửa hôn mà thôi, cuối cùng vẫn được buông tha.
Mộ Dung Trường Tình rất có khí thế cúi đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
"Cách xa người bên ngoài một chút."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thể hiểu được.
"Ta một câu cũng chưa nói với hắn, như thế nào gọi là gần?"
Mục thiếu hiệp cũng chỉ nói cùng Nghê Diệp Tâm một câu. Nghê Diệp Tâm cũng chưa kịp trả lời.
"Ánh mắt hắn nhìn ngươi không có ý tốt."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nỗ lực hồi tưởng lại, bất quá vừa rồi không có chú ý cho nên hoàn toàn không có ấn tượng gì, kinh ngạc nói:
"Thật sự sao? Ta có mị lực lớn như vậy à? Ta trước kia sao không biết?"
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc xong liền bắt đầu đắc chí, thiếu chút nữa làm Mộ Dung Trường Tình tức chết.
Nghê Diệp Tâm đắc ý vì có người coi trọng mình, rồi nhịn không được phun tào một chút.
Vị Mục thiếu hiệp này chắc là cận thị độ cao nên không nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đứng bên cạnh, mà lại nhìn trúng ta!
Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút không thể tin. Mộ Dung Trường Tình có gương mặt thực sự khiến người ta chú ý. Mặc kệ đó là nam hay là nữ, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, tuyệt đối đều bị Mộ Dung Trường Tình làm lu mờ.
Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ tính toán buông tha Nghê Diệp Tâm. Nhưng hắn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm dáng vẻ đắc ý, nháy mắt liền như uống vài chén dấm.
Nghê Diệp Tâm còn đang đắc ý, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng. Đã bị Mộ Dung Trường Tình khiêng lên.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, đánh tay lại đá chân, nói:
"Đại hiệp... làm... gì vậy?"
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:
"Làm ngươi khôi phục trí nhớ."
Đầu Nghê Diệp Tâm chúi xuống, bị Mộ Dung Trường Tình khiêng lên ném trên giường. Nghê Diệp Tâm sợ hãi.
"Từ từ.... từ từ... đại hiệp... chúng ta mới vừa...... vừa làm xong...!"
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Vừa rồi quá vội vàng chỉ làm một lần, không thể khiến cho ngươi dễ bảo."
Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:
"Đừng xằng bậy đó."
"Ta phát hiện ngươi thích bị trói buộc. Lúc này đây, chúng ta đổi cách buộc chặt nha?"
Nghê Diệp Tâm đạp đạp chân.
"Điên mới thích bị trói, đại hiệp mới là loại người cuồng ngược!"
Nghê Diệp Tâm tuy rằng miệng nói sảng, nhưng hậu quả thực thảm hại.
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh, cũng không nói, dùng hành thực tế làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức muốn tè ra quần.
Nghê Diệp Tâm dùng hết toàn lực giãy giụa, bất quá một chút tác dụng cũng không có.
Mộ Dung Trường Tình tháo đai lưng của Nghê Diệp Tâm, quần cũng bị kéo xuống dưới. Sau đó hắn đem tay chân Nghê Diệp Tâm cột dính lại.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình thật là không thầy dạy cũng hiểu. Tuyệt đối là người có máu SM bẩm sinh.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn không chịu được. Cột như vậy không thể không đem chân nâng lên, hai cái đùi bị tách rộng ra, cảm thấy thẹn đến sắc mặt đỏ bừng. Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mau thả ta ra, cột như vậy là muốn làm dê nướng nguyên con sao? Vậy thì sao không đem tất cả tay chân cột vào cùng nhau?!"
Mộ Dung Trường Tình cười nói:
"Ngươi so với thịt dê nướng ngon miệng hơn, ăn cũng sẽ không bị ngán."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cần phải luyện võ. Bằng không đời này đừng nói xoay người không bị xô ngã, còn phải bị Mộ Dung Trường Tình vo tròn ép bẹp các loại. Thật sự là không biết cố gắng.
Một cái đai lưng mà thôi, Nghê Diệp Tâm giãy giụa như thế nào cũng không thoát. Rõ ràng Mộ Dung Trường Tình chỉ là hơi dùng một chút lực là có thể xé nát. Mà Nghê Diệp Tâm dùng hết sức, đai lưng vẫn là đai lưng, đều không thể biến thành vải vụn!
Kết quả Nghê Diệp Tâm vẫn bị Mộ Dung Trường Tình làm kêu cha gọi mẹ. Mộ Dung Trường Tình còn thấp giọng ở bên tai Nghê Diệp Tâm nói:
"Suỵt, ngươi kêu to một chút, mọi người đều sẽ nghe được."
Bên cạnh phòng Nghê Diệp Tâm không chỉ là phòng ba người Cốc Triệu Kinh và huynh đệ Cừu Vô Tự, còn có phòng của Mục thiếu hiệp kia.
Nghê Diệp Tâm suýt nữa đã quên. Vì không muốn mất mặt, Nghê Diệp Tâm vội vàng đem miệng mím lại. Nhưng thời điểm thật sự nhịn không được Nghê Diệp Tâm liền hung hăng hướng cổ Mộ Dung Trường Tình cắn.
Sau một hồi Nghê Diệp Tâm trực tiếp ngất xỉu, cũng không biết là ngất xỉu hay là mệt quá ngủ đi, dù sao cũng thảm hề hề.
Mộ Dung Trường Tình thần thanh khí sảng, mặc quần áo đi ra bên ngoài lấy nước ấm, trở về tắm rửa cho Nghê Diệp Tâm.
Bọn họ lăn lộn một phen, đều bỏ lỡ thời gian ăn cơm, bất quá cũng không ai gọi bọn họ đi ăn cơm.
Vốn dĩ Cừu Vô Tự có tới tìm bọn họ đi ăn cơm, nhưng vừa đến cửa, hắn liền nghe được trong phòng có âm thanh kỳ quái.
Cừu Vô Tự lại được mở man đổi mới đầu óc. Vốn dĩ Mộ Dung giáo chủ cao lãnh lúc này thế nhưng nói ra những lời không biết xấu hổ, còn đem Nghê Diệp Tâm làm cho kêu cha gọi mẹ. Cừu Vô Tự cả người đều ngốc.
Cừu Vô Tự đứng ở ngoài cửa thật lâu, sau đó nghe được có người cười khẽ. Hắn quay đầu lại nhìn, là Mục thiếu hiệp ở phòng bên cạnh đi ra. Hắn cười một tiếng liền rời đi.
Lúc này Cừu Vô Tự mới phản ứng lại, vội vàng liền rời đi. Hắn theo Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh đi ăn cơm, cảm thấy không cần lo cho hai người Mộ Dung Trường Tình Nghê Diệp Tâm.
Thời điểm Mộ Dung Trường Tình đi ra, những người khác đều đã ăn xong rồi. Hơn nữa hắn phát hiện Mục thiếu hiệp thế nhưng đang chơi thực vui vẻ với Cừu Vô Nhất.
Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nhìn Mục thiếu hiệp, sau đó liền đi qua người hắn.
Mục Thiếu Hiệp cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Một đôi mắt đào hoa cười cong cong, thoạt nhìn thực thân thiện.
Mục Thiếu Hiệp đang cùng Cừu Vô Nhất ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang chơi cái gì, bất quá trên mặt đất chính là vụn đá.
Khi Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, cảm giác mình không khác một phế nhân, eo đau lưng đau, nơi phía dưới nào đó cũng đau lợi hại.
Trở mình sờ sờ, Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung Trường Tình không ở trên giường, trong phòng chỉ còn một mình. Trên người thật ra không dính nhớp nháp, hiển nhiên đã được Mộ Dung Trường Tình rửa sạch qua, hơn nữa cũng được tắm rồi, rất là thoải mái. Tuy rằng thoải mái sạch sẽ, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn cứ thấy cả người đau.
Nghê Diệp Tâm từ giường bò dậy, vẫn là trơn bóng, liền phát hiện trên chân cùng tay đều có dấu vết. Là vừa rồi muốn bứt đứt dây trói tay chân, nhưng đai lưng không đứt, ngược lại làm mình bị bầm tím.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy những dấu vết này, cảm thấy thẹn đến không chịu được, vội vàng đem quần áo túm lại đây, sau đó vội vã mặc vào. Cũng may dấu vết đều nhìn không tới, bị che khuất bởi quần áo, người khác phát hiện không được.
Mặc xong quần áo, Nghê Diệp Tâm liền đi ra cửa tìm Mộ Dung Trường Tình. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã về tới, trong tay bưng một cái khay, bên trong là cơm.
Đã qua giờ cơm, cho nên Mộ Dung Trường Tình tắm cho Nghê Diệp Tâm xong liền đi phòng bếp lấy cơm, chuẩn bị chờ Nghê Diệp Tâm tỉnh ngủ lại ăn.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cũng không có ngủ bao lâu, nhưng bên ngoài sắc trời đã xế bóng, thoạt nhìn không lâu sẽ ăn cơm chiều.
Đều là Mộ Dung Trường Tình đáng chết, liều mạng lăn lộn người ta!
Nghê Diệp Tâm nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi, đem món thịt coi như Mộ Dung Trường Tình, kẹp lên bỏ vào trong miệng nhai cho hả giận, giống như đang cắn Mộ Dung Trường Tình.
Hai người ăn xong rồi, Nghê Diệp Tâm muốn đi ra bên ngoài một chút. Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Mục thiếu hiệp ngồi xổm trên mặt đất ôm Cừu Vô Nhất. Hai người chơi đặc biệt vui vẻ. Nghê Diệp Tâm vừa thấy, liền nói:
"Ủa? Cốc thiếu hiệp sao không ở đây?"
Cừu Vô Nhất nghe được giọng Nghê Diệp Tâm, ngẩng đầu nhìn lên, thật cao hứng từ trong lòng ngực Mục thiếu hiệp nhảy ra liền chạy tới, sau đó giơ ra một đồ vật trong tay. Nó vui vẻ tới trước mặt Nghê Diệp Tâm khoe đồ vật.
"Mẫu thân nhìn xem đáng yêu không? Trong chốc lát sẽ tặng cho Triệu Kinh ca ca!"
Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn. Trong tay Cừu Vô Nhất cầm một hòn đá, bất quá cũng không phải là đá bình thường. Đá được điêu khắc thành một con thỏ, điêu khắc rất đẹp, rất sống động, còn phải nói là phi thường đáng yêu.
Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái, đôi mắt đều mở to, nói:
"Ngươi làm sao? Đáng yêu vậy."
Nghê Diệp Tâm chú ý cục đá hình con thỏ, cũng không chú ý Cừu Vô Nhất gọi mình là mẫu thân, kêu hết sức thuận miệng.
Mục thiếu hiệp nghe được cũng giật mình một chút. Nhưng Mộ Dung Trường Tình muộn tao lại cong khóe miệng, cảm thấy ở thời điểm quan trọng Cừu Vô Nhất vẫn rất có nhãn lực.
Cừu Vô Nhất dùng lực gật đầu, nói:
"Là Mục đại ca dạy. Triệu Kinh ca ca nhất định sẽ thích. Mẫu thân thấy có phải rất giống Triệu Kinh ca ca hay không, rất giống nha."
Nghê Diệp Tâm nghĩ thầm Cốc Triệu Kinh thật là ôn nhu, bất quá so cùng tiểu bạch thỏ vẫn có điểm chênh lệch.
"Sao không thấy Cốc thiếu hiệp?"
Cừu Vô Nhất bĩu môi, nói:
"Triệu Kinh ca ca bị người ta kêu đi rồi."
Vừa rồi ăn cơm trưa xong, liền có người tới tìm Cốc Triệu Kinh. Cốc Triệu Kinh bị thế bá kêu đi, nói là muốn cùng Cốc Triệu Kinh ôn chuyện, đến bây giờ còn chưa có trở về.
Cừu Vô Nhất cảm thấy thực nhàm chán, lúc đó Mục thiếu hiệp lại đây chơi cùng nó. Cho nên nó liền cùng Mục thiếu hiệp chơi. Hai người ngồi xổm trên mặt đất khắc đá. Là có người dạy, nếu chỉ một mình Cừu Vô Nhất, đá kia đã thành viên tròn.
Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Vậy ca ca ngươi đâu?"
"Ca ca hình như mệt mỏi, ở trong phòng nghỉ ngơi."
Bọn họ đang nói, Cốc Triệu Kinh cũng đã trở lại, từ cửa sân đi vào. Cừu Vô Nhất nhìn thấy đầu tiên, lập tức vứt bỏ Nghê Diệp Tâm, tung tăng chạy qua, lập tức bổ nhào vào Cốc Triệu Kinh.
Cốc Triệu Kinh tiếp được nó. Nó gấp không chờ nổi đem lễ vật đưa cho Cốc Triệu Kinh. Bất quá vật kia còn chưa có khắc xong, còn cần hoàn thiện một chút.
Cốc Triệu Kinh cũng thích con thỏ đá, thấy thật tinh xảo đáng yêu.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm thích con thỏ đá, khẩu khí có chút chua lòm nói:
"Một cục đá mà thôi."
Mộ Dung Trường Tình nói xong, sau một lúc lâu mới nói:
"Nếu ngươi thích, ta cũng có thể làm cho ngươi một con."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền cười, nói:
"Cũng khắc một con tiểu bạch thỏ cho ta đi."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
"Ngươi lại không giống như là tiểu bạch thỏ."
"Ta đây giống cái gì? Hồ ly sao? Đủ thông minh."
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Hồ ly tinh thì rất giống."
"Như đại hiệp mới là hồ ly tinh!"
Nghê Diệp Tâm không phục lắm phản đối.
Mộ Dung Trường Tình nghĩ nghĩ, nói:
"Ta thật ra đã nghĩ đến phải khắc cho ngươi cái gì."
Nghê Diệp Tâm hỏi hắn là cái gì. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ là nói muốn đi ra ngoài nhặt đá, sau đó liền đi, còn không cho Nghê Diệp Tâm đi theo.
Mộ Dung Trường Tình chân trước đi, sau lưng Mục thiếu hiệp liền tới gần. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không dám cùng hắn quá gần. Dù gì Mộ Dung Trường Tình đã ăn dấm tới mức muốn mạng người, điểm này cũng không giả, nên Nghê Diệp Tâm không dám lừa già dối trẻ.
Mục thiếu hiệp lại đụng phải cái đinh, nhưng cũng không tức giận, vẫn cười ha hả bỏ đi, ra khỏi sân, cũng không biết đi nơi nào.
Cừu Vô Nhất quấn lấy Cốc Triệu Kinh muốn cùng hắn chơi. Bất quá Cốc Triệu Kinh có tâm sự nặng nề, nói:
"Ta vừa rồi nghe được chút sự tình, muốn cùng các ngươi nói."
Nghê Diệp Tâm kỳ quái hỏi.
"Sự tình gì?"
"Vẫn là vào phòng rồi nói."
Mộ Dung Trường Tình thực mau cũng đã trở lại, tiến vào phòng phát hiện trong phòng có Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất, chỉ có Cừu Vô Tự còn ở phòng bên cạnh ngủ.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Đại hiệp trở về vừa đúng lúc. Cốc thiếu hiệp nói hắn mới vừa nghe nói một ít chuyện về hộp gỗ cùng chuyện liên quan."
Mộ Dung Trường Tình đi bên ngoài một vòng, nhặt một khối đá trở về. Nghê Diệp Tâm nhìn tảng đá có điểm sững sờ, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình là muốn khắc ra một con thỏ siêu cấp, hay là khắc ra một con thỏ con?
Mộ Dung Trường Tình đem cục đá đặt ở một bên, sau đó lau tay mới ngồi xuống, nói:
"Nghe nói cái gì?"
Cốc Triệu Kinh nói:
"Ta vừa rồi bị thế bá kêu đi. Ông ta nói muốn cùng ta tâm sự, sau đó đã hỏi tới sư phụ ta."
Tình cảm của Cốc Triệu Kinh đối với Thẩm đại hiệp đúng là phức tạp. Tốt xấu gì ông ta cũng đã dạy hắn một thân võ công. Nhưng Thẩm đại hiệp đối xử với hắn cũng không tốt, cho nên Cốc Triệu Kinh cũng không thể nói có bao nhiêu tôn kính.
Thạch lão đại hiệp hỏi Cốc Triệu Kinh sư phụ hắn chết như thế nào. Cốc Triệu Kinh không muốn nhiều lời, chỉ là nói một ít chi tiết râu ria.
Nguyên nhân Thẩm đại hiệp chết, người biết đến kỳ thật cũng không nhiều, trên giang hồ cũng chỉ biết ông ta đã chết. Bất quá từ khi tin tức hộp gỗ lan truyền ở trên giang hồ, có không ít người đã nói cái chết của Thẩm đại hiệp có liên quan đến hộp gỗ.
Cốc Triệu Kinh nói:
"Thế bá hỏi ta có từng nhìn thấy hộp gỗ chỗ sư phụ hay không."
Thạch lão đại hiệp cũng có nghe nói một chút về hộp gỗ cùng những mảnh da. Ông ta hỏi Cốc Triệu Kinh việc này. Cốc Triệu Kinh lập tức liền có chút cảnh giác, không có lộ ra cái gì, ngược lại hướng ông dò hỏi.
"Thế bá nói những cái đó cũng không phải bản đồ bảo tàng, mà là một đồ vật hại người."
"Đồ vật hại người?"
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
"Vị Thạch lão tiên sinh kia biết cái gì sao?"
Cốc Triệu Kinh nghe thế bá nói như vậy, cũng có chút tò mò, cho nên dò hỏi tới cùng.
"Thế bá nói bên trong chín hộp gỗ đúng là có chín mảnh da, khâu lại có thể được một tấm bản đồ. Ông ta cũng không biết dựa theo bản đồ có thể tìm được cái gì, bất quá lời đồn này hình như đã có từ rất lâu trước kia."
Đích xác như thế, rất nhiều người đã nghe nói qua. Nhưng lời đồn này cũng đã biến mất rất lâu ở trên giang hồ. Người biết rõ lời đồn cũng đều đã chết. Thạch lão đại hiệp cũng là nghe tiền bối của mình nói.<HunhHn786>
"Thế bá nói hộp gỗ không phải chứa da dê, da trâu bò hay của loài vật gì, mà là da người."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền trợn tròn mắt.
Thế nhưng là da người?
Nghê Diệp Tâm trước kia cũng chưa từng có gặp qua đồ vật làm bằng da người, cho nên hoàn toàn không biết là cái dạng gì, cũng không biết cùng các loại da khác có cái gì khác nhau. Mà mảnh da rách nát kia khẳng định cũng đã trải qua xử lý.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe như vậy liền nghĩ tới mảnh da bọc chủy thủ kia, chẳng lẽ cũng là da người. Tưởng tượng, Nghê Diệp Tâm cảm thấy ghê tởm muốn phun ra.
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt càng không tốt, bởi vì hắn giữ mảnh da bên người một thời gian rất dài.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
"Chín cái hộp đều là da người?"
Cốc Triệu Kinh gật gật đầu nói:
"Nghe nói là như vậy. Mà phần da chế tạo ra những mảnh da trong chín hộp gỗ chính là của Giáo chủ Ma giáo đầu tiên."
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe nhịn không được híp híp mắt.
Nghê Diệp Tâm là lắp bắp kinh hãi.
Cừu Vô Nhất cũng lắp bắp kinh hãi.
Cốc Triệu Kinh cũng không biết Mộ Dung Trường Tình là giáo chủ Ma giáo, cho nên không có kinh ngạc, chỉ tiếp tục nói những gì mình nghe được.
Truyền thuyết nói rằng thật lâu trước kia, khi Ma giáo còn chưa có thành lập, có một người rất trẻ tuổi, hơn nữa là hiệp khách thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nghe nói vị hiệp khách kia cũng là người xuất thân danh môn, rất có danh tiếng.
Chẳng qua vị thiếu hiệp tính cách thất thường, cũng không dính khói bụi phàm tục. Hắn độc lai độc vãng, rất ít có người nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Vị thiếu hiệp ghét cái ác như kẻ thù, hơn nữa ra tay chưa bao giờ thấy máu. Tất nhiên muốn giết người tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Sau đó trên giang hồ có một đám người, tổng cộng chín người chuyên môn làm việc ác, gian dâm cướp bốc không gì không làm. Bọn chúng bị rất nhiều người hận đến ngứa răng, nhưng võ công chín người kia rất cao, còn không đơn độc hành động. Không ai có biện pháp tiêu diệt bọn chúng.
Đột nhiên có một ngày, chín người kia đều chết hết, lại còn bị lột da rút gân thảm không nỡ nhìn. Mà người giết chết bọn họ chính là vị hiệp khách kia.
Danh tiếng thiếu hiệp lập tức vang dội ở trên giang hồ, nhưng cũng có rất nhiều người danh môn chính phái cảm thấy hắn xuống tay quá mức tàn nhẫn. Còn có một vài người danh môn chính phái muốn đi thảo phạt hắn.
Sau đó vị thiếu hiệp thành lập một môn phái, bất quá tên môn phái cũng không ai nhớ tên. Bởi vì hắn hành sự bất thường, cho nên môn hạ đệ tử đa số cũng hành sự bất thường. Tuy rằng đều là trừng gian trừ ác lại làm nhiều người chính phái không vừa mắt, cảm thấy thủ đoạn của bọn họ tà ác.
Dần dà, có người bắt đầu gọi những người đó là Ma giáo. Thời gian dài, cách gọi như vậy càng nhiều, liền biến thành Ma giáo tiếng tăm lừng lẫy trên võ lâm.
Nghe nói sau khi Giáo chủ Ma giáo đầu tiên nhậm chức đột nhiên mất tích. Chẳng biết hắn đi đâu, nhưng chín hộp gỗ cùng chín mảnh da người xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.