Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Ở đâu?” Nghê Diệp Tâm nói: “Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Chẳng lẽ là ta hoa mắt?” Cừu Vô Nhất nghe được bọn họ nói, duỗi tay nắm một bên tóc, nói: “Hì hì, Thương Đình Phái sao, ta cũng nghe nói qua rồi.” “Hả? Ngươi cũng nghe nói qua?” Nghê Diệp Tâm tò mò nhìn Cừu Vô Nhất. “Đó là đương nhiên.” Nó hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, bắt chước bộ dáng Mộ Dung Trường Tình, mà rất giống. “Hành tẩu giang hồ, sao có thể cái gì cũng không biết chứ. Ta lúc trước đã gặp được quá mấy đệ tử Thương Đình Phái. Hừ hừ, làm ta phải chỉnh đốn một trận.” Cũng không biết mấy đệ tử Thương Đình Phái chọc ghẹo nó cái gì khiến Cừu Vô Nhất nói với vẻ rất tức giận. Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền nghĩ tới lúc trước Mộ Dung Trường Tình cũng đã chỉnh qua mấy đệ tử Thương Đình Phái. Thật đúng là giống nhau! “Đại ca ca, đừng nhìn nữa, ta đói bụng.” Cừu Vô Nhất túm vạt áo Nghê Diệp Tâm, còn ngưỡng mặt nhìn, nháy mắt lại đem Nghê Diệp Tâm hóa ngốc. Nghê Diệp Tâm liền nói: “Chúng ta đi thôi, có lẽ là ta nhìn lầm rồi.” Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Bọn họ cùng nhau đi đến một khách điếm khá lớn. Chưởng quầy nhìn thấy người đến mặc quần áo thực không tồi, chạy nhanh tới tiếp đón, dẫn ba người ngồi xuống một cái bàn trống. Hiện tại trời còn chưa tối hẳn, nhưng mà ở chỗ này người ăn cơm rất nhiều, phòng dư lại cũng không nhiều, chỉ còn có hai gian. Mộ Dung Trường Tình vừa đúng lúc cần hai gian. Một gian cho Cừu Vô Nhất, một gian cho Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, định gọi vài món ăn, liền nhìn về phía Cừu Vô Nhất hỏi. “Ngươi muốn ăn cái gì?” Cừu Vô Nhất ngồi ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm, hai chân ngắn cũng không chạm đất, ngồi ở trên ghế chỉ thấy được đôi mắt. Nó duỗi tay dùng sức mới có thể nhìn thấy mặt bàn, nói: “Ta không kén ăn.” “Bé ngoan.” Nghê Diệp Tâm duỗi tay vỗ vỗ đầu Cừu Vô Nhất. Mộ Dung Trường Tình nheo nheo mắt, hiển nhiên thực không thoải mái. Hắn phát hiện Nghê Diệp Tâm đặc biệt thích Cừu Vô Nhất. Nó vừa xuất hiện đã che khuất tất cả nổi bật của hắn. Nghê Diệp Tâm kêu tiểu nhị tới gọi món ăn, thuận tiện cũng gọi mói Mộ Dung Trường Tình thích. Sắc mặt Mộ Dung đại hiệp lúc này mới đẹp một ít. Nghê Diệp Tâm còn nói tiểu nhị kê cao ghế ngồi cho Cừu Vô Nhất. Rốt cuộc Cừu Vô Nhất đã lộ ra cái đầu, bất quá liền càng cách xa mặt đất, cẳng chân đu đưa qua lại lúc ẩn lúc hiện. Tiểu nhị mới vừa bưng thức ăn lên cho bọn họ, bên kia liền có khách tới. Vừa vào cửa mấy người kia liền rống lớn tiếng. “Người đâu, mấy đại gia muốn ăn cơm!” Tiểu nhị cùng chưởng quầy chạy nhanh tới tiếp đón. Mấy người tiến vào đều cao to, đặc biệt cường tráng, hơn nữa bên hông tất cả đều có vũ khí, có bộ dáng hung thần ác sát. Nghê Diệp Tâm tò mò nhìn sang, cảm thấy những người đó không dễ chọc. Sảnh khách điếm ngồi đầy người, căn bản không có dư thừa cái bàn nào. Chưởng quầy tiến lên giải thích, xin bọn họ chờ một lát, hoặc là lên lầu nghỉ ngơi một lát lại xuống ăn cơm. Chưởng quầy nói cũng có thể đem cơm của bọn họ đưa lên trên phòng. Bất quá mấy người kia thổi râu trừng mắt quát: “Mấy đại gia muốn ăn cơm, ngươi còn kêu chúng ta chờ!” Ý tứ là kêu những người khác cút đi để bàn cho bọn họ. Chưởng quầy liền khó xử, làm như vậy hiển nhiên không tốt lắm. Nghê Diệp Tâm chỉ là nhìn thoáng qua, không nghĩ xen vào việc người khác, bất quá Cừu Vô Nhất không giống vậy. Nó cau mày dẩu môi, nhìn chằm chằm mấy đại hán, cảm thấy bọn họ quá kiêu ngạo. Nghê Diệp Tâm vừa muốn nhắc nhở Cừu Vô Nhất một tiếng, mấy đại hán đã đảo mắt qua, chú ý tới bọn họ. Một người trong đó liền đi tới, bàn Nghê Diệp Tâm cũng gần cửa, hơn nữa hai người trẻ tuổi mang theo một đứa bé thoạt nhìn đặc biệt dễ ức hiếp. “Rầm” Một đại hán đi tới vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau nhường chỗ cho đại gia!” Đồ ăn đều mới vừa bưng lên, chưa có động đũa. Mấy đại hán cảm thấy bọn họ ăn mặc không tầm thường, lại đều không tính cao to, nhìn như là cậu ấm có tiền, cho nên muốn niết quả hồng mềm, liền tới khi dễ bọn họ. Mộ Dung Trường Tình lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, Cừu Vô Nhất vỗ bàn “Hừ” một tiếng. Cừu Vô Nhất đứng ở trên ghế, bất quá đầu còn chưa cao bằng đại hán, vẫn phải ngẩng mặt nhìn đối phương. Nó vừa đứng lên, tóc hai bên còn lắc lư hai cái. Cừu Vô Nhất cười lạnh một tiếng, nói: “Ca ca nói ai khi dễ ta liền phải giáo huấn hắn, bằng không lần sau sẽ còn bị khi dễ!” “Xoẹt” Trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ nhỏ. Cái này Nghê Diệp Tâm đã thấy qua. Mấy đại hán cùng nhau bật cười, âm thanh vang vọng nóc nhà, đối với Cừu Vô Nhất không chút nào sợ hãi, cảm thấy đứa nhỏ cầm đồ chơi, căn bản không phải vũ khí. Cừu Vô Nhất càng bực, đôi mắt tròn xoe trừng to. Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói một câu: “Đừng để dính máu” Bọn họ đang muốn ăn cơm, đổ máu thật sự là làm người ta ăn không vô. Nghê Diệp Tâm tuy rằng biết Cừu Vô Nhất võ công cao, nhưng vẫn lo lắng. Mộ Dung Trường Tình lại ngồi vững như Thái Sơn. Cừu Vô Nhất vốn dĩ định xuất vũ khí, nhưng nghe Mộ Dung Trường Tình nói, lập tức thu vũ khí trở về. Nó duỗi tay vỗ bàn một cái, thân thể nhỏ lập tức bay lên. Thật giống như viên đạn pháo bắn ra. Mấy đại hán còn cười to, đột nhiên tiếng cười liền im bặt, ngay sau đó là tiếng hô đau. Đại hán kia bị Cừu Vô Nhất đá ngã trên mặt đất. Đại hán vóc người rất cao to, ngã xuống giống như núi đổ. Bất quá Cừu Vô Nhất đá thực điệu nghệ, đại hán cũng không có ngã lên bàn bên cạnh, hơn nữa cũng không có chạm vào bất luận người nào. Những đại hán đều trợn tròn mắt. Đối phương bất quá là một đứa bé mà thôi. Nhưng họ không biết võ công của Cừu Vô Nhất chính là chân truyền của Mộ Dung Trường Tình. Chờ mấy đại hán nhận ra thì tất cả đều bị đứa bé xinh đẹp xô ngả. Cừu Vô Nhất còn kéo bọn họ đem ném ra ngoài cửa lớn, miễn cho nằm trên mặt đất chặn đường đi của những người khác.<HunhHn786> Toàn độ đám khách đều nhìn đến choáng váng, Nghê Diệp Tâm cũng nhìn mà đổ mồ hôi hột. Nghê Diệp Tâm hiện tại đã biết rõ vì sao Cừu Trưởng lão để một đệ đệ nhỏ xíu đáng yêu hành tẩu giang hồ một mình, thì ra vẫn rất an toàn. Cừu Vô Nhất trở lại, nhẹ nhàng nhảy lên cái ghế Nghê Diệp Tâm đã chỉnh đốn lại cho nó, còn móc ra khăn tay bắt đầu tỉ mỉ lau lau. Nó lặp lại động tác vài lần, lúc này mới cầm lấy đũa nói: “Đói quá đi.” Xem ra Cừu Vô Nhất cùng Mộ Dung Trường Tình rất giống nhau, cũng là có thói ở sạch. “Ăn cơm.” Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói. Lúc trước có chuyện gì đều là Mộ Dung Trường Tình ra tay giải quyết. Hiện tại tốt rồi, bọn họ mang theo một Bao Đậu Đỏ, có vấn đề thì để Bao Đậu Đỏ tới giải quyết. Mộ Dung Trường Tình tựa hồ nhẹ nhàng rất nhiều, trở nên đặc biệt nhàn nhã. Những người bên cạnh đều xem đến choáng váng, lặng ngắt như tờ nhìn bọn họ. Nghê Diệp Tâm bị nhìn chằm chằm, thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Bất quá Mộ Dung Trường Tình cùng Cừu Vô Nhất không phải là như vậy, ngược lại ăn thực vui vẻ. Tay chân Cừu Vô Nhất đều ngắn, không kẹp tới đồ ăn. Nghê Diệp Tâm vừa ăn, vừa gắp cho nó. Nghê Diệp Tâm gắp gắp gắp, đột nhiên Mộ Dung Trường Tình liền cầm bát của hắn đưa tới trước mặt Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nhìn hắn nói: “Ăn no? Ăn nhiều một chút, đại hiệp mới ăn có một ít.” Mộ Dung Trường Tình mặt vô biểu tình nói: “Gắp đồ ăn cho ta.” “……” Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng hắn ăn no, thì ra lại ghen tị. Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm gắp đồ ăn cho Cừu Vô Nhất, cũng một hai bắt Nghê Diệp Tâm phải gắp cho hắn. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải gắp một đũa cho Cừu Vô Nhất, sau đó cũng gắp một đũa cho Mộ Dung Trường Tình, cuối cùng mới tự mình ăn một ngụm cơm. Bữa cơm ăn xong, cánh tay Nghê Diệp Tâm đã mỏi, cảm giác ăn cơm cũng quá tốn sức, hơn nữa cũng không kịp ăn thịt kho tàu. Ba người ăn uống no đủ, Nghê Diệp Tâm ra một thân mồ hôi. Cừu Vô Nhất ăn xong còn muốn uống trà. Nó ôm một chén trà chậm rãi uống. Bọn họ ăn no, vốn dĩ phải về phòng, lại nghe bàn bên cạnh nói chuyện. Cừu Vô Nhất vừa nghe liền dựng lỗ tai, tựa hồ cảm thấy hứng thú. Thì ra những vị khách thuê phòng ở đây đa phần đều là người giang hồ. Khách điếm tràn đầy người cũng là có lý do, sắp tới có chuyện tốt. Nghe nói gần tiểu trấn có một tòa sơn trang rất lớn. Trang chủ có khuê nữ, hiện giờ vừa tròn đôi tám, muốn tìm người đính hôn. Mà cô nương này nghe nói là Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm. Hiện giờ Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm còn muốn luận võ chiêu thân, cho nên rất nhiều hiệp khách muốn tới tham gia. Cừu Vô Nhất tỏ ra hứng thú nói: “Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm, sao ta chưa nghe nói qua?” Nghê Diệp Tâm cũng chưa nghe nói qua, bất quá cũng không thường ở võ lâm cho nên cũng không biết đúng hay sai. Nhưng Mộ Dung Trường Tình đã nghe nói qua, chỉ là không biết vị Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm là ai. Trên giang hồ, hiệp khách rất nhiều, đại hiệp cũng thật sự rất nhiều, hôm nay nhảy ra một người, ngày mai lại nhảy ra một người. Cái gọi là Đệ Nhất Cao Thủ Võ Lâm cũng là hôm nay nhà này ngày mai nhà kia, thật sự nói không chính xác. Đệ Nhất Mỹ Nhân cũng giống vậy, Mộ Dung Trường Tình hành tẩu giang hồ mấy năm nay, ít nhất nghe nói qua không dưới mười người, cũng không biết người nào là thật. Cừu Vô Nhất nâng quai hàm, nói: “Ai nha, rất muốn đi xem a.” Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn nó một cái, nói: “Ngươi không phải muốn đi tìm ca ca sao?” Cừu Vô Nhất lập tức nói: “Đúng vậy, ta chính là cố ý tới tìm ca ca, ta mới không phải lén đi ra chơi.” “……” Thì ra Cừu Vô Nhất dùng danh nghĩa đi tìm ca ca lén đi ra chơi. Thật là lạy ông tôi ở bụi này. Cừu Vô Nhất lại nghiêm trang nói: “Nhưng ta cảm thấy ca ca không chừng sẽ đi xem Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm, bởi vì ca ca rất háo sắc.” “……” Nghê Diệp Tâm nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cho ta hỏi, Nhất Nhất cùng Cừu Trưởng lão không phải huynh đệ ruột phải không?” Nào có đệ đệ nói ca ca mình như vậy. Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói: “Đương nhiên không phải.” Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới mình đoán trúng, thế nhưng thật sự không phải huynh đệ ruột. Cừu Trưởng lão vốn là cô nhi, tuổi còn lớn hơn cả Mộ Dung Trường Tình, sao có một đệ đệ nhỏ như vậy chứ! Cừu Vô Nhất cũng là do Cừu Trưởng lão nhặt về nuôi. Kỳ thật không được mấy năm, khi mới vừa nhặt về Cừu Vô Nhất còn chưa biết đi. Cừu Vô Nhất là đứa bé thứ hai mươi chín Cừu rưởng lão nhặt về cho đến nay. Mộ Dung Trường Tình đối với việc này rất bất đắc dĩ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Cừu Trưởng lão quả thực là muốn mở viện mồ côi. Bởi vì Cừu Trưởng lão trước đó đã dùng hai mươi tám tinh tú đặt tên cho hai mươi tám đệ tử. Hiện tại thêm đứa thứ hai mươi chín, thật sự làm Cừu Trưởng lão buồn rầu. Cừu Trưởng lão quyết định dứt khoát để đứa trẻ này làm con hắn. Cừu Vô Nhất tuổi cũng nhỏ cũng sẽ không phá vỡ tên hai mươi tám tinh tú. Nói trắng ra là Cừu Trưởng lão đưa ra lý do ngụy biện. Hắn đặt tên đặc biệt quái, còn cảm thấy mình có học vấn. Cừu Vô Nhất vốn theo Cừu Trưởng lão, nhưng bởi vì tư chất thật sự không tồi, cho nên Mộ Dung Trường Tình cũng dạy võ công cho nó, bất quá cũng không có chính thức thu làm đồ đệ. Dù sao Mộ Dung Trường Tình cũng là Giáo chủ, lại chưa có một đồ đệ nào, nếu tùy tiện thu Cừu Vô Nhất làm đồ đệ, người khác khẳng định sẽ cảm thấy nó chính là giáo chủ đời kế tiếp. Trong giáo không ít người bụng dạ khó lường. Cừu Vô Nhất tuy rằng thực thông minh võ công cũng cao, bất quá tuổi còn quá nhỏ, khó tránh ám tiễn. Mộ Dung Trường Tình cũng không muốn gia tăng phiền toái cho đứa bé. Vì Cừu Vô Nhất quá đáng yêu, Cừu Trưởng lão đặc biệt thích đem nó biến thành khuê nữ, làm Cừu Vô Nhất rất tức giận. Cừu Vô Nhất luôn làm một bộ dáng người lớn, cũng không muốn làm con của Cừu Trưởng lão. Vì như vậy bối phận quá thấp, nó một hai muốn là đệ đệ của Cừu Trưởng lão, để đám đệ tử kia thành hậu bối của nó. Cừu Vô Nhất cảm thấy như vậy mới tốt. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Cừu Trưởng lão cũng thật không kiên định, một đứa con đột nhiên liền biến thành đệ đệ. Không đáng tin cậy chút nào! Mộ Dung Trường Tình nói là miệng lưỡi Cừu Vô Nhất quá ngọt, lại nài nỉ Cừu Trưởng lão rất lâu, Cừu Trưởng lão mới đáp ứng. Cừu Vô Nhất nói nếu đi ra ngoài gọi Cừu Trưởng lão là phụ thân thì Cừu Trưởng lão sẽ bị già, kêu là ca ca thì khác, có vẻ Cừu Trưởng lão trẻ hơn ít nhất mười tuổi. Cừu Trưởng lão nghe lý do như vậy liền không ngại đem con biến thành đệ đệ. Nghê Diệp Tâm nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng. Còn có thể như vậy sao?! Bọn họ bên này nói chuyện, bên kia mấy người võ lâm cũng nói chuyện. Trong đó một người nói: “Không chỉ là luận võ chiêu thân, nghe nói của hồi môn cũng chuẩn bị tốt.” “Ồ, của hồi môn là cái gì?” Một người khác hỏi. Người nọ ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: “Ngươi khẳng định chưa nghe nói qua rồi. Nghe đâu là một cái bảo tàng!” Tuy rằng Nghê Diệp Tâm võ công vô dụng, bất quá gần như vậy, dựng lỗ tai là có thể nghe được. Một cái bảo tàng?! Người nọ lại thần thần bí bí nói: “Ngươi gần đây không có nghe được lời đồn sao? Chỗ ở trước kia của Ma giáo đã bị người ta tìm được rồi! Nghe nói cất giấu bảo tàng khổng lồ, nếu ai có được liền có thể xưng bá võ lâm.” Nghê Diệp Tâm nghe được sửng sốt, nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cau mày, hiển nhiên cũng nghe rồi. Một người khác nói: “Ngươi nói chính là sự kiện kia? Ta nghe nói bản đồ bí mật dẫn tới chỗ ở trước kia của Ma giáo được giấu trong mấy cái hộp gỗ?” Hộp gỗ?! Nghê Diệp Tâm lại nghe được về đồ vật mình đang quan tâm. Quả nhiên mấy người kia cũng biết về hộp gỗ có khắc đồ án đôi mắt. “Đúng vậy, chính là những cái hộp gỗ kỳ quái đó. Nghe nói tổng cộng có chín cái hộp gỗ, trên mặt đều có khắc đồ án đôi mắt. Tìm đủ số hộp gỗ là có thể từ bên trong tìm được một bí mật trọng đại, cũng có thể tìm được chỗ ở trước kia của Ma giáo. Mà nơi đó cất giấu vàng bạc tài bảo đếm không hết.” “Đó là sự thật sao?” Một người hỏi. Một người khác nói: “Ai biết thật hay giả, bất quá nghe nói của hồi môn của Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm là một cái hộp gỗ như vậy.” Nghê Diệp Tâm nghe được thực buồn bực. Vì sao hộp gỗ cùng chỗ ở trước kia của Ma giáo có liên quan, hơn nữa bọn họ trước đây cũng không có nghe nói qua lời đồn này. Mấy người kia nói là gần đây mới có lời đồn, hơn nữa giống như rất nhiều người đã nghe thấy. Cừu Vô Nhất lập tức thấp giọng nói: “Giáo chủ ca ca, hay là chúng ta đi một chuyến đến sơn trang kia, dù sao cũng tiện đường. Không biết người chính phái lại muốn làm cái quỷ gì nữa.” Cừu Vô Nhất nói, đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên là tìm được lý do đi xem náo nhiệt rồi, cho nên phi thường cao hứng. Bất quá Mộ Dung Trường Tình nghe xong những người đó nói, cũng có hứng thú đối với vị Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm kia. Chỗ Ma giáo sao có bảo tàng? Chuyện này Mộ Dung Trường Tình chưa bao giờ nghe nói qua, thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy tin tức này rất có khả năng tám phần là giả. Có người cố ý thả ra một cái tin tức giả, tin tức giả cùng hộp gỗ có quan hệ. Hiện tại toàn bộ võ lâm có lẽ đều biết về hộp gỗ, rất nhiều người cũng muốn có hộp gỗ. Ý đồ của người thả ra tin tức giả có lẽ chính là muốn quấy đục nước, sau đó là đục nước béo cò. Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ muốn mang theo Nghê Diệp Tâm về giáo sớm một chút, bất quá xem ra hiện tại không thể không dừng lại mấy ngày. Mộ Dung Trường Tình trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Chúng ta cũng đi coi một chút, xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.” Nghê Diệp Tâm đối với việc này cũng cảm thấy hứng thú, tất nhiên liền đáp ứng. Cừu Vô Nhất lập tức cao hứng vỗ bàn một phát, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Dạ, nghe lời giáo chủ ca ca!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]