Nghê Diệp Tâm bị một đứa bé chỉ mấy tuổi xem thường, tức khắc cảm thấy hết sức thống khổ, đã không muốn nói chuyện, ngã trên mặt đất liền bắt đầu giả chết. Bất quá Cừu Vô Nhất rất thành thật, sau một hồi nó liền chui vào trong áo choàng nằm ngủ ngoan ngoãn. Mộ Dung Trường Tình đem củi bỏ thêm vào đống lửa rồi mới nằm ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm. Hắn cũng không có ngủ, ngược lại duỗi tay chọc chọc eo Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức liền mở to mắt, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn đừng xằng bậy. Mộ Dung Trường Tình cười cười, thấp giọng nói: “Ngươi có áo choàng, ta không có, lạnh.” Nghê Diệp Tâm tức khắc sửng sốt, sau đó có điểm chột dạ. Đích xác như thế, Cừu Vô Nhất và Nghê Diệp Tâm đều có áo choàng lót lưng, nhưng Mộ Dung Trường Tình thì không có. Ở vùng hoang vu dã ngoại, mặt đất vừa lạnh vừa cứng, nằm sẽ rất khó chịu. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói: “Lại đây, chúng ta chen chúc nằm.” Mộ Dung Trường Tình lập tức liền thò lại gần, sau đó dựa gần Nghê Diệp Tâm, đem người trực tiếp ôm vào trong ngực. Giữa hai người một sợi tóc cũng không chen vào được. Mộ Dung Trường Tình quả thực là cảm thấy mỹ mãn, ôm Nghê Diệp Tâm, bất quá cũng chỉ là thành thật trong chốc lát. Nói thật ra, Nghê Diệp Tâm nằm xuống cũng không buồn ngủ, bởi vì thời điểm xế chiều mới tỉnh lại, kỳ thật là đã ngủ cả ngày. Mộ Dung Trường Tình thấy hô hấp Nghê Diệp Tâm không có ổn định liền biết tuy rằng nhắm mắt lại, bất quá Nghê Diệp Tâm không có ngủ. Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cúi đầu, thò lại gần ngậm thùy tai Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cả kinh nhảy dựng, bất quá không dám động mạnh, sợ phát ra tiếng vang đánh thức Cừu Vô Nhất. Nghê Diệp Tâm đẩy đẩy hắn, Mộ Dung Trường Tình lại vẫn cố ý gây sự. Hắn ngậm thùy tai Nghê Diệp Tâm, không ngừng dùng lưỡi liếm. Nghê Diệp Tâm cảm giác cả người lập tức liền khô nóng, hô hấp cũng tăng thêm. Vốn dĩ hai người chuẩn bị ở vùng hoang vu đánh dã chiến một phát. Nghê Diệp Tâm thật vất vả thuyết phục chính mình chấp thuận. Kết quả Cừu Vô Nhất đột nhiên xuất hiện. Chuyện tốt nháy mắt bị hủy diệt, Nghê Diệp Tâm sợ tới mức mềm luôn. Không riêng gì Mộ Dung Trường Tình không cao hứng, kỳ thật Nghê Diệp Tâm cũng hơi chút…… hơi chút cảm thấy mất mát. Bất quá cái này Nghê Diệp Tâm tuyệt đối sẽ không nói cùng Mộ Dung Trường Tình đâu. Nghê Diệp Tâm bị hắn quấy rầy thật sự không chịu được. Nhưng nghe tiếng thở đều đều của Cừu Vô Nhất, Nghê Diệp Tâm nghiêng thân đối mặt Mộ Dung Trường Tình, đem hắn đẩy ra một ít, thấp giọng nói: “Đừng nháo, có trẻ con ở đây.” Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói: “Nhưng ta cứng.” “……” Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa quỳ lạy Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nói, liền đem thứ cứng rắn cọ cọ vào phần hông của Nghê Diệp Tâm một chút. Thật đúng là cứng ngắc, làm người ta cảm thấy thẹn chết. Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nhìn hắn nói: “Sao…… sao lại thế này? Khi nào rồi mà có thể cứng?” Mộ Dung Trường Tình thực khó chịu nói: “Vừa rồi chỉ có ngươi sảng khoái, ta còn chưa có đi vào.” Nghê Diệp Tâm vừa rồi đích xác đã phát tiết một lần, bất quá Nghê Diệp Tâm thật sự là ngượng ngùng, nói: “Cừu Vô Nhất đột nhiên xuất hiện, ta có thể làm sao chứ?” Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi có thể xem nó không tồn tại.” “……” Nghê Diệp Tâm muốn nói mình không phải người mù. “Nhẫn một hồi thì được rồi.” “Không được, ta không thoải mái.” Nghê Diệp Tâm cảm thấy, Mộ Dung Trường Tình thật sự cùng mình… làm nũng? Dù sao Mộ Dung Trường Tình ngạo kiều lại bá đạo, miệng lưỡi làm Nghê Diệp Tâm không có cách. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình là đang ghen tị. Từ khi Cừu Vô Nhất xuất hiện, Nghê Diệp Tâm liền nhìn chằm chằm vào nó, còn nói Bao Đậu Đỏ quá đáng yêu. Hơn nữa Nghê Diệp Tâm còn phân một cái áo choàng cho Cừu Vô Nhất. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy đặc biệt có nguy cơ. Cừu Vô Nhất tuy rằng còn nhỏ, bất quá là thiên tài hiếm có, tuổi nhỏ võ công đã cao. Cừu Trưởng lão cùng Mộ Dung Trường Tình ngày thường đều dạy nó võ công, thế cho nên Cừu Vô Nhất nho nhỏ đã có thể một mình hành tẩu giang hồ, một nhân sĩ võ lâm bình thường căn bản đánh không lại nó. Cừu Vô Nhất còn có một gương mặt siêu đáng yêu, ai nhìn thấy cũng đều thích. Nghê Diệp Tâm cũng thực thích Cừu Vô Nhất. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy thực khó chịu, bực bội. Cừu Vô Nhất ngủ rồi, cái này Mộ Dung Trường Tình có thể nghe ra, liền dứt khoát đem Nghê Diệp Tâm túm đi. Hắn nhẹ nhàng ôm người đi thật xa, trực tiếp nhảy trên mặt nước lướt qua sông, sau đó ẩn mình sau một tảng đá lớn. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong ánh mắt tất cả đều là hơi nước, vừa thấy liền biết Cừu Vô Nhất ngủ chưa tỉnh. Nó nhìn thoáng qua bờ bên kia, ngáp một cái liền tiếp tục ngủ. Nghê Diệp Tâm đột nhiên bị ôm đi, hoảng sợ, cũng không dám giãy giụa, chỉ là nói: “Này... này đừng làm bậy.” “Ta làm bậy gì?” Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm đè ở trên vách đá, chính mình lại đè ở trên lưng đối phương. Nghê Diệp Tâm không thể quay đầu, cảm giác Mộ Dung Trường Tình bắt đầu phát bệnh cuồng, tháo đai lưng. Mộ Dung đại hiệp thật đúng là muốn dã chiến một phát, không chiến đấu không được! Nghê Diệp Tâm nói: “Nói nhỏ chút nói nhỏ chút, đừng làm cho đứa nhỏ nghe được, ảnh hưởng không tốt.” Mộ Dung Trường Tình hừ cười một tiếng, nói: “Vậy ngươi tự mình cởi đi.” Nghê Diệp Tâm tức khắc trợn tròn mắt, nói: “Đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!” Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nghê Diệp Tâm tức giận đến thiếu chút nữa dậm chân, nói: “Hiện tại rõ ràng là mùa đông, sao liền tiến vào kỳ động dục chứ!” “Cái gì?” “Mỗi ngày đều phải lăn lộn ta!” Mộ Dung Trường Tình lại cười một tiếng, đột nhiên hai tay vượt qua Nghê Diệp Tâm đặt ở trên vách đá, Nghê Diệp Tâm bị ép chặt chẽ. Nghê Diệp Tâm không động đậy, thật ra do không gian bị giới hạn cho nên không cử động được. Liền nghe Mộ Dung Trường Tình thực bình thản nói: “Đây đều là do ngươi nói.” Nghê Diệp Tâm có chút mông lung. “Ta nói cái gì?” Mộ Dung Trường Tình dùng một bàn tay nắm cằm, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng ở trên cằm Nghê Diệp Tâm hoạt động. “Không phải ngươi nói ngón áp út của ta tương đối dài, là người cấm dục sao?” “……” Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã quên lúc trước mình trêu ghẹo Mộ Dung Trường Tình nên nói vậy. Không nghĩ tới Mộ Dung Trường Tình rõ ràng là một mỹ nhân cấm dục, kỳ thật đều là giả. Cùng Mộ Dung Trường Tình hơn nửa đêm dã chiến tuy rằng thực kích thích, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy mông mình sắp bị đông lạnh rồi. Quả thực tự nhảy hố mà! Vẫn luôn phải ghé vào mặt đá vừa lạnh vừa cứng ma sát, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình ngày mai tuyệt đối không thể dậy nổi, toàn thân đều đau muốn chết. Chờ Mộ Dung Trường Tình buông tha, Nghê Diệp Tâm đã nằm liệt không muốn động đậy. Mộ Dung Trường Tình dùng nước sông bên cạnh rửa sạch sạch sẽ, trừ lạnh một ít, thì rất tiện. Rửa sạch cho cả hai, Mộ Dung Trường Tình mặc quần áo, lúc này mới ôm người trở về. Nghê Diệp Tâm tuy rằng rất mệt, bất quá còn chưa có ngủ. Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên dã chiến, cho nên quá mức phấn khích, cả người vẫn còn ở trong hưng phấn. Bọn họ đi một hồi trở lại, Nghê Diệp Tâm liền phát hiện…… Cừu Vô Nhất tuyệt đối đã tỉnh, bởi vì nó đã lấy luôn cái áo choàng của Nghê Diệp Tâm. Một cái lót ở dưới, một cái đắp ở trên người. Lúc này Cừu Vô Nhất đem chính mình bọc thành một cục bông, vừa trắng vừa mềm, nhìn đáng yêu đến không chịu nổi. Nghê Diệp Tâm dứt khoát không lấy lại áo choàng, để tránh Cừu Vô Nhất mất đi áo choàng sẽ bị lạnh. Cũng may đống lửa còn cháy, Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không cảm thấy lạnh, cứ như vậy một hồi cũng đi vào giấc ngủ. Nghê Diệp Tâm tuy rằng vừa mới bắt đầu có chút khó ngủ, bất quá nghe âm thanh hô hấp của Mộ Dung Trường Tình cũng chậm rãi ngủ rồi. Ngủ một giấc ngon lành, cảm giác ánh mặt trời chiếu ở trên mí mắt, bên tai còn có tiếng chim hót, Nghê Diệp Tâm không biết là chim gì. Ngày mùa đông còn có chim ở đây? Nghê Diệp Tâm rốt cuộc mở mắt. Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ, chống cằm nhìn mình, Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói: “Là ngươi hả, Mộ Dung đại hiệp đâu?” Cừu Vô Nhất thực nhàm chán, cho nên nâng quai hàm, ngồi ở trước mặt nhìn Nghê Diệp Tâm ngủ. Nó nghe được Nghê Diệp Tâm kêu Mộ Dung Trường Tình là Mộ Dung đại hiệp, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hì hì cười lên, giống như Nghê Diệp Tâm nói cái gì rất buồn cười vậy. Nó cười đến thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất, chân ngắn tay nhỏ bụ bẫm lắc qua lắc lại, thật đúng là rất đáng yêu. Cừu Vô Nhất cười nói: “Mộ Dung đại hiệp sớm đã đi tìm chút thức ăn! Ngươi cũng kêu ta là Cừu đại hiệp đi!” “……” Mộ Dung Trường Tình đã sớm đi tìm chút đồ ăn. Mộ Dung Trường Tình ghét ăn cá quá nhiều xương, cho nên đi xung quanh nhìn xem có thứ gì ăn hay không. Bất quá bởi vì là mùa đông, hơn nữa thời tiết thực lạnh, cho nên muốn tìm được rau củ quả thật là không dễ dàng. Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình bất lực trở về, còn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Cừu Vô Nhất ngồi chơi thực vui vẻ. Tức khắc một hủ dấm lớn xuất hiện. Nghê Diệp Tâm đang chải đầu cho Cừu Vô Nhất. Cừu Vô Nhất cũng là vừa tỉnh ngủ. Trẻ con khó tránh khỏi tham ngủ, đem đầu tóc làm cho lộn xộn, căn bản là còn chưa có gọn gàng. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một bánh bao ngốc ngốc, lập tức dứt khoát liền lấy ra cái lược nhẹ nhàng chải đầu. Nói thật ra, Nghê Diệp Tâm tự chải đầu cho bản thân cũng có điểm khó khăn. Ở đây không giống như là hiện đại, đàn ông con trai đa phần đều là tóc ngắn, thực dễ xử lý. Tóc Cừu Vô Nhất không dài không ngắn lại trơn tuột khó nắm, Nghê Diệp Tâm thử rất nhiều lần cũng chưa làm được, không phải bên này thì chính là bên kia rơi ra. Sau một lúc, tròng mắt Nghê Diệp Tâm vừa chuyển, quyết định làm cho Cừu Vô Nhất một kiểu tóc vừa đặc biệt đơn giản vừa tiện lợi.<HunhHn786> Mộ Dung Trường Tình vốn đang có điểm ghen, bất quá đi lại nhìn, tức khắc có điểm mông lung, nói: “Ngươi đang làm cái gì?” Nghê Diệp Tâm vừa vặn làm xong rồi, nói: “Tèng téng teng, xong rồi, Cừu Vô Nhất mau để Mộ Dung đại hiệp nhìn một cái, có phải siêu cấp đáng yêu hay không.” Cơ mặt Mộ Dung Trường Tình giật hai cái. Nghê Diệp Tâm dứt khoát chia tóc Cừu Vô Nhất thành hai phần, trực tiếp dùng dây cột lại, hoàn toàn không có khó khăn. Cừu Vô Nhất không thấy mình, chỉ là duỗi tay nhỏ sờ sờ đầu tóc, hai bên đều có chùm tóc, trước kia nó chưa bao giờ cột tóc như vậy, cảm giác đặc biệt kỳ quái. Bất quá khi nhảy lên, đuôi ngựa hai bên liền lắc lư, làm cho Cừu Vô Nhất khanh khách cười không ngừng. Nó nhảy nhót chạy tới trước mặt Mộ Dung Trường Tình, nói: “Giáo chủ ca ca, nhìn thế nào?” Môi Mộ Dung Trường Tình mấp máy, che lại lương tâm nói: “Bình thường.” Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cột cũng không tệ lắm, do Mộ Dung Trường Tình là người cổ đại nên không biết thưởng thức. Trẻ con rõ ràng đều phải cột tóc như vậy. Nghê Diệp Tâm cảm thấy lần sau mình có thể lại búi quả đào, thắt bím. Cừu Vô Nhất thực thích kiểu tóc mới, vẫn luôn nhảy nhót. Bởi vì ngày hôm qua Nghê Diệp Tâm tiêu hao nhiều thể lực, cho nên không muốn ăn chắp vá bữa sáng liền lên đường. Nhưng bữa sáng không có món khác, Nghê Diệp Tâm quyết định tiếp tục bắt cá. Có kinh nghiệm, lần này bắt cá rất thuận lợi, không bị ướt nhiều. Nghê Diệp Tâm phụ trách bắt cá, sau đó đem cá làm sạch sẽ. Mộ Dung Trường Tình liền đem cá nướng chín. Mộ Dung Trường Tình nướng cá. Cừu Vô Nhất liền bắt đầu nướng bánh bột ngô. Nghê Diệp Tâm nhìn một lớn một nhỏ, cảm thấy đặc biệt rất ăn ý. Chờ Mộ Dung Trường Tình đem cá nướng xong, Nghê Diệp Tâm liền cầm một con, cẩn thận gỡ phần cháy đen mới đưa cho Cừu Vô Nhất. “Thứ này nhiều xương, cẩn thận một chút, đừng để mắc cổ.” Cừu Vô Nhất gật gật đầu. “Cảm ơn đại ca ca, thơm quá đi.” Cừu Vô Nhất lập tức dùng hai tay nâng cá lên miệng ăn, vẫn là rất giống sóc con, thân cá so với mặt nó còn muốn lớn rất nhiều. Nghê Diệp Tâm càng nhìn càng cảm thấy nó đáng yêu. Đang nhìn Cừu Vô Nhất vui vẻ ăn cá, đột nhiên Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một con cá nướng xong ở trước mặt. Mộ Dung Trường Tình đem một con cá nướng chín đưa đến trước mắt Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm nhanh tiếp nhận, vừa muốn đưa lên miệng cắn, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình kêu ngừng. Mộ Dung Trường Tình nâng nâng cằm, nói: “Ta cũng muốn ngươi làm cho ta.” “…… Đại hiệp bao lớn, sao giống đứa bé.” Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào, chỉ là dùng đôi mắt ai oán nhìn Nghê Diệp Tâm. Nháy mắt Nghê Diệp Tâm bị bại trận. Ai kêu Mộ Dung Trường Tình đẹp, giả đáng thương thì Nghê Diệp Tâm liền chịu không được, cảm giác mình hình như là phụ lòng người ta. Nghê Diệp Tâm đành phải làm sạch một con cá đưa cho Mộ Dung Trường Tình. Cảm thấy mình đột nhiên phải chăm sóc hai đứa nhỏ. Thật là đủ phiền lòng. Nghê Diệp Tâm làm xong, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn không nhận cá, lại bắt Nghê Diệp Tâm đút cho hắn ăn. Nghê Diệp Tâm thật là không có biện pháp, đành phải tay trái cầm cá của mình ăn, tay phải cầm cá đút Mộ Dung Trường Tình. Sau đó chính là ta ăn một ngụm, ngươi ăn một ngụm. Chờ ăn xong rồi, Nghê Diệp Tâm cảm thấy hai tay đều mỏi. Bọn họ ăn xong lại chuẩn bị lên đường. Bất quá bọn họ chỉ có một con ngựa, muốn ngồi ba người, lại không biết có thể hay không. Thời điểm Cừu Vô Nhất tới là đi bộ tới, căn bản không có cưỡi ngựa. Cừu Vô Nhất nói: “Ta đi bộ thì được rồi, cưỡi ngựa cũng không nhanh hơn bao nhiêu.” Mộ Dung Trường Tình đỡ Nghê Diệp Tâm lên ngựa. Nghê Diệp Tâm cảm thấy không tốt lắm. Sao có thể để trẻ con đi bộ, còn mình ngồi trên lưng ngựa? Cừu Vô Nhất đã đi rồi, tựa như khi tới, vừa chạy vừa hát, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, khinh công tốt đến không lời gì để nói. Nghê Diệp Tâm xem mà choáng váng, tức khắc cảm thấy không chỗ dung thân. Một đứa bé nhỏ như thế thật sự võ công còn cao hơn mình! Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cưỡi ngựa, chậm rãi đi về phía trước. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Cừu Vô Nhất quả nhiên vẫn là trẻ con hiếu động, tựa hồ thể lực nhiều không biết dùng. Nó luôn chạy tới chạy lui, đột nhiên biến mất, sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, chạy xung quay. Lần đầu tiên trong tay cầm một trái màu đỏ thẫm, hỏi bọn họ có thể ăn được hay không? Lần thứ hai trong tay cầm con chim nhỏ, nói là dưới tàng cây trước mặt nhặt được. Lần thứ ba giơ một tảng đá to hơn cái đầu, nói tảng đá giống rùa đen. Rõ ràng rừng núi hoang vắng đường rất dài, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy có khả năng đứa nhỏ này đã chạy đi chạy lại ba bốn lần. Buổi chiều, khi sắp tối bọn họ mới đi đến một thị trấn, thật may buổi tối không cần lại màn trời chiếu đất. Nghê Diệp Tâm quả thực muốn hoan hô, thật không muốn ăn cá, lại tưởng niệm thịt kho tàu. Mộ Dung Trường Tình dung mạo vốn dĩ đã đủ chói mắt, hiện tại bọn họ còn mang theo một Bao Đậu Đỏ siêu đáng yêu, lúc này sự chú ý quả nhiên tăng 200%. Nghê Diệp Tâm sợ Cừu Vô Nhất bị lạc, nên nói nó đừng chạy tới chạy lui. Cừu Vô Nhất liền duỗi tay nắm vạt áo Nghê Diệp Tâm. Một bộ siêu cấp ngoan ngoãn làm trái tim Nghê Diệp Tâm tan chảy. Ba người vào thành liền không cưỡi ngựa, chuẩn bị tìm một khách điếm thoạt nhìn không tồi đặt chân. Cừu Vô Nhất chỉ vào khách điếm nhỏ bên cạnh, nói: “Đi nơi đó đi!” Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy khách điếm quá nhỏ, liền nói: “Qua bên kia.” Mộ Dung đại hiệp nói xong liền đi. Nghê Diệp Tâm nhịn không được trợn trắng. Cừu Vô Nhất thật ngoan ngoãn đi theo, bất quá dẩu dẩu môi. Bọn họ đi về phía trước, Nghê Diệp Tâm luôn trông chừng Cừu Vô Nhất, sợ vừa quay đầu lại nó đã không thấy tăm hơi, cho nên luôn quay đầu lại nhìn. Chỉ là thời điểm Nghê Diệp Tâm đột nhiên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một bóng người ở góc đường. Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi, nhịn không được đứng yên, sau đó duỗi cổ dùng sức hướng bên kia xem. “Đại ca ca, làm sao vậy?” Cừu Vô Nhất hỏi. Mộ Dung Trường Tình nghe được bọn họ nói, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Làm sao vậy?” Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, chỉ hướng có người vừa nháy mắt đã biến mất không biết đi nơi nào. “Ta cũng không biết có phải mình hoa mắt hay không. Ta hình như nhìn thấy vị đại sư huynh Thương Đình Phái kia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]