Edit: HHN Beta: Vu Vu “Xà Văn đồ đằng?”Nghê Diệp Tâm hơi kinh ngạc, lập tức đi tới gian phòng của Phùng tam thúc. Thi thể Phùng tam thúc đã được dời đi, có vẻ như ngỗ tác đã nghiệm thi xong, mấy bộ khoái muốn đem thi thể về nha môn, nên mới di chuyển thi thể. Thi thể này vừa dời đi, phần đất phía dưới thi thể liền lộ ra, chẳng ai ngờ tới phía dưới thi thể có khắc một Xà Văn đồ đằng. Xà Văn đồ đằng đẫm máu đỏ tươi, có thể nhìn ra người khắc rất vội vàng, đậm nhạt không đồng đều, thoạt nhìn có hơi hỗn loạn, vài hoa văn bị lược bỏ bớt, nhưng cơ bản vẫn nhìn ra được. Nhưng Xà Văn đồ đằng này giống cái khắc dưới thây khô, không có sừng, cũng không có vuốt rồng, là một Xà Văn đồ đằng rất bình thường. Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát Xà Văn đồ đằng, còn lấy tay sờ thử một hồi, đồ đằng này quả nhiên rất thô ráp, sờ thấy gồ ghề. Mộ Dung Trường Tình rất ghét bỏ bộ dạng Nghê Diệp Tâm sờ soạng đến độ tay dính đầy máu, đặc biệt là trên đất không chỉ có máu, còn có nội tạng hỗn hợp dính nhớp… Trong phòng có hai bộ khoái, một ngỗ tác, ba người đều có cùng một vẻ mặt, phỏng chừng ngỗ tác đã biết trong miệng thi thể Phùng tam thúc bị nhét thứ gì, biểu cảm trên mặt rất vi diệu, dáng vẻ buồn nôn nhưng vẫn cố nhịn. Nghê Diệp Tâm quan sát đồ đằng xong, đứng lên khoát tay áo, nói: “Các ngươi mang thi thể đi trước, cẩn thận kiểm tra thứ trong cổ họng thi thể.” “Biết rồi, đại nhân.”Bộ khoái gật đầu đáp ứng. Hơn nửa đêm, Phùng gia đèn đuốc sáng chưng, không ai ngủ được. Trong nha môn tổng cộng có hai bộ khoái, bộ khoái muốn đưa thi thể đi, người Phùng gia còn chờ bộ khoái đến hỏi, lại nói bọn họ thật sự rất bận. Trì Long và Triệu Duẫn hỗ trợ đến phủ tra hỏi hạ nhân và người Phùng gia, Nghê Diệp Tâm ngồi xổm ở hiện trường có đồ đằng điêu khắc đầy máu, không biết đang làm gì. Mộ Dung Trường Tình không thích mùi máu trong phòng, đi dạo bên ngoài một vòng, qua nửa canh giờ, thấy trong phòng Nghê Diệp Tâm vẫn còn tối đen, vừa nhìn là biết hắn chưa trở về, y không nhịn được đi vòng lại, quả nhiên thấy Nghê Diệp Tâm đang ngồi xổm trong căn phòng đầy máu, tư thế không đổi. Mộ Dung Trường Tình cau mày đi vào, nói: “Ngươi còn muốn suy xét bao lâu nữa?” Trong miệng Nghê Diệp Tâm phát ra âm thanh rì rầm, nói: “Ai u… Thật ra lúc nãy ta muốn đứng lên rồi, nhưng chân của ta đã tê rần, nhúc nhích tí thôi cũng không được, đứng lên không nổi….” Mí mắt Mộ Dung Trường Tình giật giật, hai tay ôm ngực, rũ mắt nhìn hai chân của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm duy trì một tư thế như vậy, ngồi xổm ở đây khoảng nửa canh giờ, Mộ Dung Trường Tình cũng phục hắn luôn, không biết hắn làm thế nào mà duy trì được. Mộ Dung Trường Tình giơ chân lên, dùng mũi chân đá đá bắp chân Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức kêu “Tê ——” một tiếng, trên đùi tê vù vù, đụng vào có cảm giác như bị kim đâm, rất nhanh sau đó lại có cảm giác không thể tả nổi, thực sự dằn vặt chết người. Nghê Diệp Tâm la toáng lên: “Đại hiệp, xin ngươi, đừng đụng nữa!” Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, hiếm khi sung sướng, tiếp tục nhấc chân đá hắn. Nghê Diệp Tâm không ngừng kêu la, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi không cảm thấy hành động của ngươi rất ngây thơ sao? Ngươi mau kéo ta dậy.” Mộ Dung Trường Tình nghe lời này của hắn, hoàn toàn không tức giận, trái lại nhíu mày, nói: “Miệng Nghê đại nhân quả nhiên rất cứng a.” Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dạng hắn còn muốn đá, lập tức kêu to nói: “Ngươi chưa từng hôn qua miệng ta, làm sao biết miệng ta mềm hay cứng, có phải ngươi thừa dịp ta ngủ, hôn ta?” Mộ Dung Trường Tình: “…” Hai chân Nghê Diệp Tâm tê rần không thể đi, bị Mộ Dung Trường Tình vác đi, giống như vác bao tải… Đầu Nghê Diệp Tâm hướng xuống đất, không nhịn được nói: “May mà buổi trưa ta không ăn gì, nếu không lúc này đã nôn hết ra rồi.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Bớt nói nhảm.” Nghê Diệp Tâm lập tức ngậm miệng không nói, chỉ sợ Mộ Dung Trường Tình đột nhiên ném mình xuống đất, như vậy hắn tuyệt đối sẽ mắt nổ đom đóm. Mộ Dung Trường Tình không đi cửa chính, trực tiếp nhảy qua tường ra khỏi viện của Phùng tam thúc, đi nhanh như bay. Bụng Nghê Diệp Tâm đặt trên vai y, cảm giác như xe lăn qua núi, thật sự không muốn mở mắt, vừa mở mắt liền thấy choáng váng. Mộ Dung đại hiệp còn cố tình nhảy lên đạp xuống, lực công kích mạnh vô cùng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình mất hơn nửa cái mạng, hắn uể oải mở mắt ra, bỗng nhiên nhìn xuống, thấy vạt áo của Mộ Dung đại hiệp. Bởi vì đầu Nghê Diệp Tâm hướng xuống dưới, nên hắn phát hiện ra, hình như tay mình… Vừa vặn đặt trên mông Mộ Dung đại hiệp. Nghê Diệp Tâm tỉnh táo lại trong nháy mắt, phát hiện mông Mộ Dung đại hiệp rất cong, nhìn như muốn được vỗ về. Mắt thấy sắp đến phòng khách, Nghê Diệp Tâm đột nhiên nảy sinh tinh thần tráng sĩ chặt cổ tay, hắn duỗi ra tay trái không bị thương, vỗ mông Mộ Dung Trường Tình một cái. (⊙△⊙) *Tráng sĩ chặt cổ tay: Nghĩa đen: Cổ tay dũng sĩ bị rắn độc cắn trúng, nên chặt đứt cổ tay để tránh độc tính lan ra toàn thân. Nghĩa bóng: Chỉ sự quyết đoán, không chần chừ khi làm chuyện lớn. “Ba” một tiếng, ngắn ngủi cực kỳ, âm thanh cũng rất nhỏ. Nhưng Nghê Diệp Tâm giống như đụng phải một cơ quan chết người, Mộ Dung Trường Tình lập tức đứng lại. Tuy vào lúc này, Nghê Diệp Tâm không nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Trường Tình, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra, giờ khắc này vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp đen cỡ nào. Ngay sau đó, “Oành” một tiếng, Nghê Diệp Tâm giống như bao cát, bị ném xuống đất, ngã lăn quay, giống như con rùa đang lật người. Nghê Diệp Tâm chưa kịp nói gì, đã thấy bóng trắng loé lên, người không thấy đâu, đi nhanh như bay. Nghê Diệp Tâm mở miệng muốn gọi y, nhưng không gọi được, lúc đầu là sững sờ, sau là bỏ lỡ thời cơ. Vừa nãy hình như hắn… hình như… hình như… Nhìn thấy tai Mộ Dung đại hiệp hơi đỏ…? Nghê Diệp Tâm nhất thời choáng váng, chẳng lẽ Mộ Dung đại hiệp không phải là tức giận bỏ đi, nhưng thật ra là do thẹn quá hóa giận? Trên đùi Nghê Diệp Tâm tê rần, không bò dậy nổi, nằm ngửa bên ngoài phòng khách, bật cười ngu ngốc, còn có chút ngây người. Hắn cười trong chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó nghe thấy âm thanh chấn động của Trì Long, hô: “Nghê đại nhân!” Nghê Diệp Tâm bị tiếng nói kia làm sợ hết hồn, nói: “Làm gì?” Trì Long cùng Triệu Duẫn chạy tới, hai người chạy đến trước mặt hắn đều thở phào nhẹ nhõm. Nghê Diệp Tâm nhíu mày nói: “Ta chỉ… Đang ngắm trăng.” Triệu Duẫn liếc mắt xem thường, Trì Long thở ra một hơi, nói: “Nghê đại nhân, ngài muốn hù chết bọn ta a, bọn ta còn tưởng ngài bị đâm trúng.” Đêm khuya tối lửa tắt đèn, một người nằm trên đất không nhúc nhích, hơn nữa mới nãy còn có án mạng, chẳng trách Trì Long và Triệu Duẫn bị dọa giật mình. Khóe miệng Nghê Diệp Tâm nhếch đến mang tai, nói: “Ta có thể có chuyện gì? Lẽ nào ngươi không nghe thấy tiếng cười của ta sao?” Nhắc đến tiếng cười, Triệu Duẫn lại liếc mắt xem thường. Trì Long bật cười, nói: “Thì ra đó là tiếng cười của Nghê đại nhân ngài a. Vừa nãy có hai tiểu nha hoàn, nghe xong liền sợ tái mặt, nói là tiếng cười của ác quỷ, suýt chút nữa bật khóc, ta còn tưởng là có chuyện gì xảy ra.” Nghê Diệp Tâm: “…” Nghê Diệp Tâm gian nan bò dậy từ dưới đất, được Trì Long cùng Triệu Duẫn mỗi người một bên đỡ về phòng. Gian phòng Mộ Dung Trường Tình đã tối đen, không biết là không đốt nến, hay là đã ngủ. Trì Long nói: “Hôm nay Mộ Dung đại hiệp nghỉ ngơi thật sớm a, hình như còn chưa ăn bữa tối?” Nghê Diệp Tâm còn đang nghĩ làm sao mới tìm được lý do gõ cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, nghe Trì Long nói vậy, lập tức nghĩ ra, nói: “Trì Long, ngươi đi gõ cửa hỏi Mộ Dung đại hiệp có ăn cơm không.” “Ồ.” Trì Long thành thật gật đầu, ngay lập tức đi. “Chờ đã.” Nghê Diệp Tâm gọi hắn lại, khập khiễng ôm lấy Bạo Mễ Hoa, rồi nói: “Được, bây giờ ngươi đi được rồi.” Trì Long lơ mơ, hoàn toàn không hiểu Nghê đại nhân đang làm gì, có vẻ rất bí hiểm. Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa, dùng lực hôn đầu nó hai lần, nói: “Bạo Mễ Hoa, xem ngươi kìa.” “Uông ——” Bạo Mễ Hoa phối hợp kêu một tiếng. Trì Long gõ cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, hô: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi có ở trong không?” Hắn gõ nửa ngày, bên trong Mộ Dung Trường Tình hình như hơi bực bội, lúc này mới “Kẹt kẹt” mở cửa ra, nói: “Chuyện gì.” Trì Long nói: “Ta…” Trì Long mới nói một chữ, đột nhiên nghe thấy hai tiếng “Uông uông”, Bạo Mễ Hoa đột nhiên xông lên từ phía sau, sau đó vượt qua chân Mộ Dung Trường Tình chạy vào phòng, tốc độ này đối với bé chân ngắn mà nói, quả thực rất nhanh. Nghê Diệp Tâm thấy vậy, lập tức kêu to: “Bạo Mễ Hoa, Bạo Mễ Hoa, ngươi làm như vậy không được, mau trở lại, không được chạy loạn.” Nghê đại nhân chạy tới, đẩy Trì Long đang đứng ngoài cửa đối diện với Mộ Dung Trường Tình sang một bên, rồi chui xuống dưới cánh tay của Mộ Dung Trường Tình chạy vào, danh chính ngôn thuận đi tìm Bạo Mễ Hoa. Mộ Dung Trường Tình: “…” Trì Long không biết đang xảy ra chuyện gì, Nghê Diệp Tâm vừa vào phòng Mộ Dung Trường Tình, lập tức xoay người lại, nói với Trì Long: “Trì Long, đưa cơm tối đến phòng ta đi, ta và Mộ Dung đại hiệp muốn thảo luận về vụ án, đừng quấy rầy chúng ta.” “Oành —— “ Nghê Diệp Tâm vừa nói xong, liền đóng cửa. Trì Long phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới ngây ngô gãi gãi sau gáy, nói: “Ồ.” Nghê Diệp Tâm thuận lợi vào phòng, ôm Bạo Mễ Hoa, nịnh nọt nở nụ cười, nói: “Đại hiệp, ta tới tìm ngươi thảo luận vài chuyện, liên quan tới Xà Văn đồ đằng.” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay nhìn hắn, nói: “Hả? Tốt nhất ngươi có phát hiện mới, nếu không ta sẽ đem ngươi cùng con chó ngu ngốc kia cho Ngọc Mễ ăn.” “Tê —— “ Ngọc Mễ phối hợp nhô đầu ra từ sau vai Mộ Dung Trường Tình, phun lưỡi về hướng Nghê Diệp Tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]