Tôi không thể vượt qua mặc cảm trong lòng…
Dương vẫn siết tay tôi trong khi đường chân trời ửng đỏ. Cậu nó gì nhiều lắm. Nhưng tôi chẳng nhớ hết.
Hình như Dương nói về mẹ tôi… Về những chiếc bánh xinh đẹp mẹ làm. Về những điều bà lo lắng về tôi. Dương bảo mẹ vẫn luôn âm thầm đặt vào ba lô tôi một chiếc bánh ngọt vào mỗi buổi sáng. Lúc có Dương, mẹ vẫn thường nhờ cậu mang theo bánh cho tôi. Mẹ biết tôi hay đói giữa giờ trưa mà…
Cậu bảo hồi mới chuyển tới, bố tôi làm bác sĩ phụ trách cho Dương. Bố luôn kể với cậu, ông có 1 đứa con gái nhỏ rất đáng yêu. Cũng trạc tuổi Dương thôi. Thỉnh thoảng ông sẽ mang con bé tới bệnh viện. 2 đứa trạc tuổi nhau, sẽ dễ nói chuyện hơn. Lam Anh. Chưa từng dẫn người bạn nào về nhà… Có lẽ con bé chưa từng có 1 người bạn đúng nghĩa. Mỗi ngày đều lầm lũi đi học, về nhà rồi phụ tiệm bánh với mẹ…
Dương bảo, bố từng hỏi Dương, có thể thay ông trò chuyện với con gái ông mỗi ngày được không?
- Lam Anh biết không… Tiệm bánh là ước mơ cả cuộc đời của mẹ Lam Anh. Còn Lam Anh… chính là cả cuộc đời của bà đấy! - Dương mỉm cười, nắm lấy tay tôi, siết chặt- Nên Lam Anh không phải áy náy gì cả. Mẹ Lam Anh làm vậy. Là vì bà ấy muốn thế thôi. Nếu Lam Anh muốn mẹ yên lòng. Vậy Lam Anh tiếp nhận phẫu thuật như mong muốn của bố mẹ. Được không?
Tôi khịt mũi. Nhìn vầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344516/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.