Hành lang bệnh viện vẫn dài và sâu. Chỗ bố ngồi có 1 cái cửa sổ rất lớn. Nắng bên ngoài kịp tràn vào, bao bọc lên bóng dáng gầy gầy.
Tôi hiếm khi thấy bố trầm ngâm như vậy. Trước kia. Ngày nào ông cũng cười.
- Bố…
- À… Lam Anh?
Bố thấy tôi đi tới, liền đứng dậy đưa cho tôi 1 túi thuốc. Một túi thuốc rất nhiều, có cả vỉ, cả lọ, cả tuýp nước. Thậm chí còn có dạng nhỏ. Bên trong có mấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng, trên bề mặt là nét chữ xiêu vẹo cố nắn nót của bố. Bố gãi đầu gãi tai, trỏ trỏ vào bọc thuốc, nói nhỏ với tôi:
- Lam Anh! Bố sợ chữ bố xấu, Lam Anh không đọc được. Bố chuẩn bị thuốc cho Lam Anh rồi… Cái này là uống sau khi ăn cơm. Cái này là nhỏ chống khô mắt. Còn cái này mỗi ngày uống 1 viên. Liều dùng bố ghi sẵn. Nếu không hiểu có thể gọi cho bố. Hôm nay bố xin nghỉ học cho Lam Anh rồi. Con có thể ở lại đây với Dương…
- Bố… bố đừng như vậy nữa…
Có ai đó vừa tưới xuống khoảng lòng trống rỗng trong tôi 1 lượt nước chanh. Cảm giác vừa chua vừa xót này… Không ngừng đẩy lên… đẩy lên… Rồi trào ra khóe mắt.
Tôi đứng đó. Trong hành lang bệnh viện bị ánh sáng mãnh liệt bên ngoài Thế giới chiếu rọi. Tôi òa khóc. Không ngừng… không ngừng…
- Lam Anh… bố… bố xin lỗi…
Lần đầu thấy tôi khóc to như thế, bố hơi bất ngờ. Còn có chút lúng túng. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344517/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.