Tôi ghét mùi của bệnh viện chết đi được. Dương biết nên kéo tôi lên sân thượng ngồi ngắm sao.
12 giờ đêm…
Sân thượng bệnh viện chỉ là 1 khoảng trống bụi bặm vứt ngổn ngang vài vật dụng hoen rỉ theo thời gian. Chẳng biết ai đó đã vứt lại 1 con gấu bông bị bục ruột. Vài chiếc áo blouse trắng bay lơ lửng, chỉ có 1 chiếc kẹp khiêm tốn cố chấp giữ lại trên cái cọc mây tự chế. Chắc vị bác sĩ nào trực đêm nhiều ngày đã giặt áo rồi phơi lên đây. Ở lâu trong mùi thuốc men, cố mấy cũng không thể quen được.
Cảnh tượng có chút rợn gáy. Tôi sợ sệt nắm lấy vạt áo của Dương. Chúng tôi 1 trước 1 sau lọ mọ đi về phía cái chõng rách chỏng rách chơ kê ngay ngắn hướng mặt về khu rừng phía xa. Hương đêm miên mải tràn vào lồng ngực. Căng đầy.
- Hạ sợ hả?
- Ừm…
Nói không sợ thì là lừa dối người ta. Bệnh viện nhiều oán khí như thế… Chẳng may quanh đây cũng có mấy cái bóng trắng vất vưởng. Nghĩ tới thôi đã thấy sợ chết khiếp. Tôi cứ bám lấy vạt áo Dương không buông.
- Sao mà Lam Anh nắm tay tớ đau thế? - Dương bật cười. Cậu cúi đầu chạm lên những ngón tay vì nắm quá chặt mà trở nên trắng bệch của tôi, hiền hiền bảo- Đáng lẽ trong hoàn cảnh này, Lam Anh không được tin ai mới phải. Sao Lam Anh lại tin tớ thế?
- Cậu nói gì cơ?
- Biết đâu… tớ cũng không phải người thì sao? Người bạn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344515/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.