Trên bàn đầy những đĩa thức ăn nghi ngút khiến tôi không thể nhìn rõ tâm tình trên mặt mẹ diễn ra như thế nào.
Dù không thấy rõ, nhưng tôi cũng biết sắc mặt mẹ trông rất khó coi.
Bố ngồi bên cạnh, sắc mặt còn khó coi hơn nữa.
Có mấy lần bố định nói gì đó, nhưng lại bị mẹ kéo tay lại. Ông đành thở dài tiếp tục ăn cơm. Không khí nặng nề bao trùm như nền trời mùa đông đen kịt. Tôi làm bộ không nhìn thấy, cúi đầu uống canh.
- Lam Anh… - Giọng mẹ nghèn nghẹn. Dường như đang cố giấu đi chút tâm tình rối loạn trong lòng- Con có cảm thấy tiệm bánh nhà mình gần đây rất ít khách không?
- Không ạ. Con thấy cũng bình thường. - Tôi chỉ ậm ờ đáp, tay đặt bát canh xuống bàn. Trong lòng nghĩ mẹ cũng thật vòng vo tam quốc.
- À… thế này… - Mẹ nhìn bố, vẻ mặt rất lúng túng- Mẹ đang định… sắp tới…
Không tìm được từ ngữ phù hợp, mẹ muốn cao giọng làm như bản thân đang bình thản như vậy… Nhưng kì thực trong lòng rối ren không thể biểu đạt. Dù sao cũng không thể hỏi, mẹ sắp tới sẽ dẹp tiệm bánh đi. Để dành tiền cho con phẫu thuật. Con thấy như thế nào?
Trái tim tôi hơi trĩu xuống. Sắc mặt lại trở nên bình thản. Tôi đặt đũa xuống, dõng dạc hỏi:
- Mẹ định bán tiệm bánh. Để phẫu thuật cho con.
Vẻ mặt kinh ngạc của bố mẹ hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi. Vậy nên tôi vẫn tiếp tục bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344514/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.