Tôi tự nhiên chẳng muốn đi ngủ nữa. Lại muốn kể nhiều chuyện cho Dương nghe…
- Này, cậu có nhớ cái dây nơ cậu từng thắt vào cái chậu hoa tớ định mang tặng Phong không? -Tôi ngồi trên giường, cùng Dương ăn đậu phộng rang ngon lành -Thực ra là tớ tháo nó ra rồi thay thế vào bằng 1 dải ruy băng mới. Còn cái của cậu thì tớ mang buộc tóc cho búp bê rồi.
- Nó xấu quá hả?
- Không... không... là tớ chẳng nỡ đem cho thôi...
Dương bật cười nói, cậu thật khéo nịnh. Nhưng cậu bảo cậu vui vì thứ nhỏ bé mình vô tình làm lại được người ta lưu giữ lại… Chuyện cái chậu cây thắt dải ruy băng cậu sớm cũng đã quên rồi… Nhưng không ngờ tôi còn nhớ.
- Vậy cậu còn thích Phong không?
Tôi chống tay về phía sau, suy nghĩ một lát… Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là có một ngày đột nhiên nghĩ nếu lỡ mà sau này mình biến mất, Phong còn chưa biết tình cảm của mình nữa… thì không phải rất đáng tiếc hay sao? Tôi nói tâm tình này với Dương. Cậu ấy cũng không nói gì nhiều chỉ yên tĩnh, đặt bàn tay ấm ấm lên đầu tôi, dịu dàng nói
- Cậu đã làm tốt rồi.
Tôi đong đưa chân một chút, cũng không rõ, như vậy, có là đúng đắn không… Khi mà tình cảm trong lòng còn chưa thể xác định rõ dáng hình ra sao, chỉ là nói ra được chuyện đó, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều rồi. Dương ngồi một lát thì vô thức thiếp đi. Có lẽ do quá mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344505/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.