Tôi ngồi trên bậc tam cấp hồi lâu, tới khi cảm thấy muỗi đốt nhoi nhói mới giật mình trông ra... Có lẽ là trời đã tối rồi...
Người ta hay nói người mù chỉ nhìn thấy bóng tối... Có lẽ cũng giống như những người bình thường mỗi khi nhắm mắt lại... Kỳ thực thì không hẳn. Thứ tôi nhìn thấy, không hẳn là bóng tối. Ngay lúc này đây, không gian biến thành 1 khoảng xám nhạt vô định.
Bao la rộng lớn...
Vĩnh viễn không nhận biết được phương hướng. Chính là hư không... Thứ tôi thấy ngay lúc này... chính xác được gọi là hư không.
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ bẫng. Tôi biết là Dương đang tới... Có lẽ cậu ấy muốn gọi tôi vào nhà ăn cơm...nhưng mà hình như bố chưa về. Tôi không nghe thấy tiếng xe của bố.
- Hôm nay bố của cậu có ca trực ở bệnh viện.- Dương từ tốn nói - Hôm nay chỉ có ba mẹ con ăn cơm nhà thôi.
Tôi gật đầu bảo thế thì cũng hơi buồn ha... Rồi tôi đứng dậy muốn đi về phía phát ra âm thanh nhưng lại vấp phải một bậc thang ngay trước đó.
- Lam Anh!
Tôi chới với ngã nhào xuống đất. 1 bàn tay âm ấm đặt lên lưng. Dương chẳng kịp đỡ tôi. Nghe giọng cậu ấy xót xa...
- Lam Anh...
Tôi ngồi đó, choáng váng vô cùng. Cũng cảm thấy chân hơi đau nữa... Hình như là trầy da rồi! Dương bảo tôi ngồi yên rồi đứng dậy chạy đi đâu không rõ. Một lát sau lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng... Xem ra chân tôi chảy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344504/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.