Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu...
Tôi nằm trên giường, đáy mắt đọng lại một vũng đen... Đặc sệt!
Tới mức tôi có thể mường tượng ra viễn cảnh những giọt nước đã chảy ra chính là vài giọt mực trong cái vũng đen ấy...
Chỉ có điều, thị giác cũng được khôi phục lại rồi... Mọi thứ trong phòng tối tận dụng chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài, nối lên những hình thù mờ nhạt...
Cái bụng phản chủ của tôi kêu òng ọc... Bây giờ mới có cảm giác, hóa ra là đang đói đây này.
Tôi dụi mắt ngồi dậy đeo dép lê xuống giường. Tôi nhớ là hôm qua mình đã bị ngã ở đây... Đầu gối bầm lên trông rất khó coi. Thế nên hôm nay tôi đã bật điện lên, không di chuyển trong bóng tối nữa.
Có một cái đầu gối bị thương cũng đủ làm người ta nhát hơn trong bóng tối... mà tôi thì sợ bóng tối...
Đi ăn cơm thôi
Tôi lẩm bẩm như vậy, rồi xoa xoa mái đầu rối bù. Chắc là mẹ vẫn phần cơm canh cho tôi, ở trong bếp. Bây giờ, xuống ăn thì chắc đã nguội rồi... Tôi thở dài, lén lau nước mắt, rồi lúi húi tự hâm lại đồ ăn.
- Hâm lại rồi, không cần phải hâm lại nữa.
Tôi ngoái đầu thấy Dương mặt mũi xanh xao, đang đứng ở đó, có vẻ mệt mỏi hơn hồi chiều. Tôi không dưng muốn hỏi "Này, Dương, cậu làm sao thế?" Mà lại sợ cậu không vui... Nên thôi!
Dương bật đèn trong bếp, khéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi hỏi cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3320147/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.