Cả ngày tâm trạng tôi đều rất tốt, không có chút trầm tư nào. Ở thị trấn đang có lễ hội mùa thu. Đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, bán đồ lưu niệm.
Tôi hào hứng nhảy hết chỗ này tới chỗ kia, giới thiệu hết món này tới món nọ... Chúng tôi dạo quanh khu chợ, kết quả là từ lúc ra về bụng lại no căng.
Thế là đành leo lên bức tường gạch cũ kỹ đổ nát ở cuối chợ, ngắm nắng ngắm mây huyên thuyên chuyện trò...
Dương chính là người kể chuyện thực thụ... Tôi nghĩ vậy. Cậu ấy vẫn mang cho tôi những câu chuyện thú vị, mà tôi nghĩ chúng là những khung hình đẹp nhất nhất mà bản thân từng nghe qua...
Cậu ấy cho tôi xem những bức ảnh cậu ấy chụp trên những chặng đường cậu ấy qua... Rồi cậu ấy kể những câu chuyện thường nhật trên chuyến tàu ngăn đôi thị trấn... Tôi ngồi trên bức tường gạch cũ kỹ rêu đóng mốc meo đong đưa chân. Nghe Dương kể chuyện, trong lòng lại thầm thắc mắc không biết câu chuyện là thật hay tự cậu nghĩ ra... Nhưng dám cá là trông chúng đẹp lắm.
Đẹp từ những cây đèn màu vàng lung linhbbé nhỏ trong công viên, người ta thắp, trông xa như những cây mộ hoa trong Maleficent, cho tới cánh cổng màu đỏ, nhà ai, đầy hoa giấy rủ xuống, buồn buồn... Những chuyện như thế, thực tình là tôi cũng không biết, Dương có ba xạo hay không... Nhưng nó đẹp, và tôi thích nghe, và Dương thích kể. Vậy là đủ. Cũng không cần những câu chuyện quá ư thật thà.
Chúng tôi hợp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3316362/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.