Có một vài ngày mưa trôi xám xịt, tôi tỉnh dậy thấy trong võng mạc là màu đỏ đặc quánh...
Những ngày còn lại không nhiều nữa... Ngày hế hạn sử dụng đôi mắt sắp tới... Tôi không biết mình nên mong chờ điều gì từ những tháng ngày phía trước nữa.
Nhấc mình khỏi chiếc giường êm, ngật ngừ đi vào nhà tắm, tôi nhìn mình trong gương rất lâu... Mắt tôi... Thực ra cũng rất đẹp mà không phải sao?
Mất thêm 10 phút uể oải làm vệ sinh cá nhân, tôi trở lại phòng, bóc một phong Oreo rồi ngồi xuống trước màn hình laptop bật sáng vài giây trước. Trên bàn có bữa sáng mẹ chuẩn bị từ trước. Là món bánh táo đỏ tôi rất thích, cùng một cốc sữa nhỏ.
Vẫn luôn là mẹ tốt nhất.
Tôi cười, ngồi xuống cạnh cửa sổ, ăn bữa sáng mẹ chuẩn bị cho. Hết sữa hết bánh thì chuông cửa reo vang... Tôi tưởng là Dương về nên mới vui vẻ ra mở cổng. Không ngờ người đứng ngoài lại là Phong.
Cậu ấy đưa cho tôi một tập tài liệu, bảo tôi đưa cho Dương. Câu chuyện chỉ có thế. Tôi cũng không nói thêm gì.
Phong cũng không vội đi ngay. Cậu ấy hỏi tôi"sao mà Dương đi học bữa được bữa không?", tôi bảo nhà cậu ấy có việc, cậu ấy về Hà Nội rồi. Tôi chỉ muốn chống chế cho qua chuyện. Không ngờ Phong lại bảo:
- Tớ cũng sắp tới Hà Nội rồi- Phong ngồi xuống bậc tam cấp, tự nhiên như hồi còn bé.
- Thế... à...
- Ừ, bố tớ bảo phải chuyển đi rồi.
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3316008/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.