Ánh sáng đầu hè cực ấm áp, không quá nóng..., độ ấm cũng vừa phải. Nữ tử tụa vào cạnh cửa, híp mắt, thoải mái như chú mèo nhỏ.
Tất nhiên, nếu như có thể bỏ qua một hài tử sắp mọc nấm trong phòng... Được rồi, là nam nhân.
Nam nhân trong phòng kêu rên hừ một tiếng, khiến nàng nhíu mày, trong lòng hơi nhói một cái.
Hắn đau lắm sao?
Hắn đã bôi thuốc chưa vậy?
Lê Phong kìm nén thở gấp hai cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lại chợt nhận ra, mới vừa rồi, cảm giác khi nàng nghe nam nhân kêu rên, có phải, đúng hay không, cảm giác giống năm ấy, khi nàng nhìn nhị ca rơi từ trên cây xuống hay không?
Nếu nói là giống nhau, cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nàng thà rằng hiện tại người ở trong phòng đau đến không nhịn được là nhị ca nhà mình...
Ạch... Nếu nhị ca nhà họ Lê ở đây... Sợ là muốn gõ mạnh một chút đầu nha đầu chết tiệt, sau đó chỉ biết thở dài một câu "Nữ đại bất trung lưu*" thôi!
*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà
Bản thân mình, đau lòng chứ! Rất đau lòng...
Lê Phong mím môi, kết luận cuối cùng.
Aizz... Thật đáng chết... Rõ ràng chỉ mới gặp mặt người ta, tại sao lại có suy nghĩ người ta còn quan trọng hơn nhị ca, thật là...
Lê Phong xoa mạnh huyệt thái dương.
Nàng là người thấy sắc nổi lòng tham sao...
Nhắm mắt, ngăn lại ý tưởng càng ngày càng không không chế được của bản thân, Lê Phong đem lực chú ý chuyển lên bầu trời xanh thẳm kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/1634082/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.