Ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt nữ tử, lông mi dài tạo nên một bóng râm, yên lặng khiến lòng nam nhân say mê, mọi thứ giống như trở lại ba năm trước đây.
Chỉ là, khi đó, hắn còn có thể ôm nàng vào trong lòng, mà hiện tại, lại không được.
Cho dù như vậy, như thế nào hắn cũng không muốn ngắm mắt.
Khi dùng bồ câu đưa tin, hắn vì không muốn cho mấy người Tiếu Ninh Hàn Triều lo lắng (không phải vì không muốn bọn họ phá hoại thế giới của hai người hay sao?),định chưa nói cho bọn họ chuyện Lê Phong mất trí nhớ, chỉ nói đang được nàng chăm sóc, khi nào vết thương đỡ sẽ trở về. Nhấn mạnh với bọn họ mọi thứ đều tốt, không cần mấy chuyện hỏi thăm an ủi các loại.
Vì vậy, người bị trong thơ âm thầm cảnh cáo không thể làm bóng đèn, trong thời gian ngắn đều bỏ dự định vào Tướng phủ hỏi thăm an ủi linh tinh.
Trong lúc ngủ mở nữ tử bẹp bẹp miệng, giống như đang mút cái gì đó, lại quay người mấy lần, đầu nhỏ cọ vài cái lên gối đầu, thấy thoải mái hài lòng, khẽ "Ừ..." một tiếng lại yên tĩnh lại. Nam nhân cười cong mắt nhìn chăm chú, tay dịch nhẹ góc chăn cho nàng.
Nàng vẫn đáng yêu như vậy... Đang ngủ sẽ không dễ dàng tỉnh lại, chẳng để ý mặt trời đã lên cao hay không.
Trước đây, mỗi khi đến lúc nàng thức dậy, hắn đều phải ôm nàng vào trong lòng, sau đó cúi sát vào tai goi nàng. Lúc nàng rời giường thường rất khó tính, mơ mơ màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/1634083/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.