Chương trước
Chương sau
Dừng ở trước cổng lãnh địa gia tộc Bách Hoa, Nam Vô Tâm có một chút đắc ý đối với Astrid cười nói: “Anh Tư cô nương, đây chính là lãnh địa của gia tộc ta, thế nào, trông đẹp chứ?”
Astrid trước đó biết qua gia tộc Bách Hoa tồn tại nhưng đây là lần đầu nàng nhìn thấy trang viên bên trong, chép miệng kinh ngạc nói: “Rất đẹp, so với gia tộc của t... gia tộc của thành Tường Vi như Hoa Hồng hay Floren đều không kém!”
Thiếu chút nói ra là gia tộc của ta, Astrid cũng không phủ nhận mà thoải mái khen ngợi trang viên lãnh địa của gia tộc Bách Hoa.
“Quả nhiên tên này lấy tiền sư phụ của hắn làm bậy!” Astrid lén lút lườm Nam Vô Tâm một cái, trong đầu mặc định rằng hắn dùng tiền của sư phụ Chí Tôn cảnh giới của mình xây lãnh địa.
“Bất quá hai sư đồ ta, ách, tiểu Vũ gả vào đây chắc không tệ ha!” Astrid lại bắt đầu dấy lên những suy nghĩ kì quái, khuôn mặt bắt đầu trở nên bệnh trạng lên.
Nam Vô Tâm tiếp tục đẩy nàng vào cổng, đang chuẩn bị đi qua thì một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Dừng lại, là kẻ nào?”
Theo đó một tên thanh niên mặc trang phục gia nhân bước ra, khí tức trên người đã đạt Kim Cương cảnh giới, là đội trưởng đội bảo an của gia tộc Bách Hoa.
Con mẹ nó, Nam Vô Tâm khuôn mặt đều đen, tiến lên nở ra nụ cười khó coi vô cùng vỗ vai tên kia nói: “Huynh đệ, bản công tử tên là Ayatte, nghe quen chứ?”
Tiêu Minh lúc này hoảng hồn vô cùng, hắn, một thiếu niên xuất thân quê mùa, chỉ có thiên phú khá tốt, nhiều ngày trước lên nơi đô thành phồn hoa kiến công lập nghiệp, may mắn phấn đấu nhận chức trở thành đội trưởng đội bảo an của gia tộc mới nổi Bách Hoa.
Tuy là mới nổi, nhưng Tiêu Minh biết gia tộc Bách Hoa rất tiềm năng, ai mà không biết gia chủ của gia tộc chính là người mà mới đây đăng lâm quán quân Vinh Quang Đài, đương thời đệ nhất thiên tài đại lục...
Cho nên Tiêu Minh vô cùng tự hào với công việc bảo an này của mình, bổng lộc vô cùng phong phú, chế độ làm việc thoải mái, gia tộc cũng ban phát tài nguyên tu luyện cho họ rất hào phóng, bao nhiêu lí do đó đủ để Tiêu Minh yêu quý công việc này của mình.
Vậy mà hôm nay hắn đem gia chủ của gia tộc cho chặn cổng, nếu để gia chủ không vui thì hôm nay việc nhẹ lương cao khó mà giữ.
Nhìn nụ cười khó coi kia của gia chủ, Tiêu Minh cũng hoảng một nhóm, vội muốn quỳ xuống nhưng lại thấy bàn tay của gia chủ đại nhân giữ chặt vai mình, nói: “Huynh đệ, ta đang hỏi ngươi đây? Có nhận ra bản công tử không?”
Tiêu Minh rất muốn khóc, mẹ nó, mới đi làm việc được mấy ngày, hôm nay có lẽ liền bị sa thải, mẫu thân, phụ thân, tiểu Minh có lỗi với hai người , ô ô...
Ngoài mặt nở ra nụ cười mếu máo nói: “Gia chủ đại nhân dung mạo tiên thiên, phong thái vô song, tiểu nhân sao không dám nhận ra cơ chứ, là tiểu Minh mắt mù khi nãy mới chặn đường ngài.”
Nhưng hành động tiếp theo của Nam Vô Tâm lại làm Tiêu Minh rất mộng bức, chỉ thấy vị gia chủ đại nhân này ngó nhìn xung quanh một đợt, rồi lấy ra một nắm đồng xu vàng nhét vào tay hắn, thấp giọng nói:
“Khặc, khụ, ngươi nhận lầm, nên nhớ tối nay ngươi không gặp vị gia chủ nào cả, nghe chưa, cứ coi như tối nay ngươi chưa thấy bản công tử.”
Nam Vô Tâm nói xong không đợi Tiêu Minh phản ứng lại đã tiến ra sau đẩy Astrid đi thẳng vào bên trong.
Cầm nắm đến mấy trăm đồng tiền vàng trong tay, Tiêu Minh mộng bức, đây là thế nào, tiểu Minh ta không bị sa thải ư?
Nhìn về phía của Nam Vô Tâm, Tiêu Minh giờ mới phát hiện ra gia chủ đại nhân đang đẩy một người ngồi xe lăn, dáng người kia tuyệt đối là nữ nhân, khuôn mặt thì không giống đại phu nhân hay nhị phu nhân lắm.
“Hắc hắc, thì ra là vậy.” Tiêu Minh cảm thấy mình dường như đã nhận ra chân tướng.
Nhớ đến bộ dáng đáng sợ của đại phu nhân mỗi khi đối mặt với người hầu trong nhà, Tiêu Minh đều tê cả da đầu, chẳng lẽ, gia chủ đại nhân sợ vợ, cho nên vẫn là không dám để ngài ấy biết gia chủ dẫn nữ nhân khác vào nhà.
Cầm nắm tiền trên tay Tiêu Minh càng chắc với suy nghĩ đó, hắn chắc chắn nếu để đại phu nhân biết chuyện này, gia chủ đại nhân mạng già không xong...
“Gia chủ đại nhân, ngài yên tâm, chuyện này tiểu Minh sống để bụng, chết mang theo!” Tiêu Minh cất tiền vào túi nắm chặt lòng bàn tay nói.
...
Đích xác Nam Vô Tâm đang hoảng vô cùng, hắn vẫn còn nhớ thế nhưng là Mạn Thiên và Bình Minh Dung vẫn còn giận hắn cái tên này.
Nếu để hai nàng biết hắn chưa dỗ các nàng mà đã ra ngoài mang thêm nữ nhân khác về nhà, có lẽ cơm ngon không có để ăn.
Astrid ngồi phía trước thì đột nhiên ngước nhìn hắn, kì quái hỏi: “Công tử, ngươi vì sao phải làm thế, là do để tiểu dân nữ vào nhà làm công tử thêm phiền phức sao?” Nói xong cúi gằm mặt xuống bộ mặt đáng thương vô cùng, ánh mắt long lanh u oán nhìn hắn phảng phất muốn nói, công tử.. ngươi sẽ không để tiểu dân nữ chết lạnh ngoài trời chứ?
Nam Vô Tâm khoé miệng cho giật, cái đức hạnh này mà được lên làm Bá Tước sao, Nam Vô Tâm có suy nghĩ thử gặp cha vợ một lần để hỏi vì sao Astrid nàng được phong làm Bá Tước.
Ho khan nói: “Khụ, đương nhiên không có ý đó, chỉ là ta thấy trời tối rồi mà huynh đệ kia vẫn phải gác cổng cho nên muốn khen thưởng hắn một chút.”
“Là thế sao.” Astrid bộ mặt hiểu ra, sau đó lại khâm phục nhìn hắn cười nói: “Thì ta công tử là người đức độ hào phóng như vậy, tiểu dân nữ hổ thẹn.”
Nam Vô Tâm trong lòng: “Vẫn là bản công tử cơ trí.”
Astrid suy nghĩ thật sự: “Hứ, không phải là ngươi không muốn cho cô vợ nhỏ bên trong nhà biết đi, lão nương đi guốc trong bụng ngươi.”
Mang theo suy nghĩ xấu bụng nhau, Nam Vô Tâm tiếp tục đẩy Astrid vào bên trong lâu đài của gia tộc.
Đi đến sảnh chính, Nam Vô Tâm vẫn còn nhìn thấy một tiểu cô nương dung mạo tú lệ xinh xắn đứng đó quét rác, hắn mỉm cười đối với nàng nói: “Tiểu Uông đó à, chưa ngủ sao?”
Tiểu cô nương gọi tiểu Uông kia nghe thế liền ngước lên, nhìn thấy Nam Vô Tâm sau đó liền lễ phép cười nói: “Gia chủ đại nhân, tiểu Uông làm xong chỗ này sẽ mau nghỉ ngơi thôi.”
Nam Vô Tâm gật đầu, sau đó đối với nàng nghiêm giọng nói: “Ừm, tuy gia tộc không cấm gia nhân làm việc vào giờ này nhưng mọi người vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm, chú ý sức khoẻ của bản thân!”
Tiểu Uông là một cái nữ hầu rất ngoan, trong số các nữ hầu trong nhà Nam Vô Tâm để ý đến nàng nhất, không những dung mạo tú lệ khả ái mà còn rất biết làm gia chủ hài lòng.
Tiểu Uông nghe thế lộ ra nụ cười ấm áp đối với Nam Vô Tâm nói: “Vâng, đa tạ gia chủ đại nhân quan tâm, tiểu Uông làm xong sẽ nghỉ ngay.”
Nam Vô Tâm gật đầu sau đó tiếp tục đẩy Astrid vào một căn phòng trong tầng 1, có rất nhiều phòng để khách nhân nghỉ ngơi như vậy, Nam Vô Tâm đưa nàng vào một cái chưa có ai dùng.
Chỉ là hắn không biết rằng, cái kia tưởng như là ngoan ngoãn tiểu Uông nữ hầu khi nhìn đến trên xe lăn nữ tử sau liền nhíu mày, cất đi chổi quét sang một bên rồi lén lút chạy lên trên tầng 2.
Tầng 2 đã có lệnh của gia chủ rằng gia nhân không được phép lên, chỉ có thể là gia chủ và các phu nhân ở, vậy mà tiểu Uông này lại dám như thế chạy lên, chứng tỏ phía sau có người chống lưng hậu thuẫn.
Quả thực là vậy, tiểu Uông đứng trước cửa phòng của Mạn Thiên, đúng vậy, chính là Bách Hoa đại phu nhân, tiểu Uông ngó nhìn xung quanh phát giác không có ai liền đưa tay ra gõ cửa.
Cộc..cộc...
Mười giây sau vẫn không có động tĩnh gì, tiểu Uông nhíu mày, lại đưa tay ra tiếp tục gõ cửa.
Cộc..cộc..
Lần này khoảng chừng là ba mươi giây, cuối cùng chỉ truyền ra âm thanh hờn dỗi đầy yêu kiều của nữ nhân:
“Hừ, trở về đi, hôm nay đừng có mơ bò lên giường ta.”
Tiểu Uông hơi đỏ mặt, gia chủ và đại phu nhân đã làm đến mức này, hơi ngoài ý muốn nha.
Nàng lại ngó nhìn trái phải, xác nhận không có ai rồi mới thấp giọng ghé sát vào cửa nói: “Ách, đại tiểu thư, là Uông Uông!”
Quả nhiên, sau khi nàng nói vậy, chỉ mười giây sau, cánh cửa phòng mở ra, Mạn Thiên mặc trên mình quần áo ngủ hở bạo ló mặt mà ra, nhìn thấy tiểu Uông liền kéo nàng vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tiểu Uông nhìn chằm chằm Mạn Thiên, nuốt nước miếng cười nói: “Hì hì, tiểu thư, người thật đẹp.”
Bụp..
“Ui da, tiểu thư sao lại đánh em.” Tiểu Uông ôm đầu uỷ khuất bĩu môi nói.
Mạn Thiên thu tay lại, nghiêm giọng đối với tiểu Uông nói: “Uông Uông, em đến đây làm gì, không bị ai phát hiện sao?”
Tiểu Uông lắc đầu, mấp môi khả ái thành thật nói: “Không có, em có chuyện muốn nói với tiểu thư, rất cấp bách đấy!”
Mạn Thiên hiếu kì lên, tiểu Uông chính là thị nữ thân cận của nàng ở Mạn gia, nay đưa đến gia tộc Bách Hoa làm tay chân tay mắt, không tệ.
“Chuyện gì mau nói, mà... tiểu Tâm đã về chưa.” Mạn Thiên ngay lập tức nói.
Tiểu Uông nghe vậy liền bĩu môi với tiểu thư nhà mình, trêu chọc nói: “Hứ, xem tiểu thư kia, quan tâm gia chủ đến chết còn cố giận dỗi người ta, giờ chắc đang đợi ngài ấy đến dỗ đi.”
Mạn Thiên bị đâm chọc suy nghĩ trong lòng, liền xấu hổ giận dữ cốc đầu tiểu Uông, mắng nhỏ: “Nha đầu chết tiệt này, em với tiểu Tâm cũng thân quá ha, một tiếng gia chủ, hai tiếng gia chủ đại nhân rồi cơ mà.”
“Ặc!” Tiểu Uông hơi chột dạ, dù sao thường ngày hay ở bên đấm bóp, bưng trà rót nước cho gia chủ, hắn lại đẹp trai như vậy, không mến mới lạ.
Cố gắng lảnh tránh mà hẵng giọng nói: “Hừ hừ, tiểu thư cứ ở đó mà đợi đến sáng mai đi, tiểu Tâm Tâm của người đang ở dưới tầng 1 kìa, còn mang thêm một người nữ nhân khác về đâu.”
Quả nhiên, Mạn Thiên nghe vậy không còn chú ý đến tiểu Uông nữa, biểu tình khuôn mặt bắt đầu trở nên đặc sắc.
Tiểu Uông thấy vậy liền biết mình nên cút, ngu gì ở lại, không cẩn thận còn bị giận cá chém thớt:
“Tiểu thư, báo cáo đã xong Uông Uông đi xuống đây....” Nói xong vội chạy vút ra ngoài, còn quên không đóng cửa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.