Chương trước
Chương sau
“Á..!” Đôi bờ mông đẫy đà đập bịch xuống đất, Astrid không nhịn được mà ngay lập tức kêu lên một tiếng yêu kiều.
May nàng là Chiến Tướng cảnh giới chứ còn nếu là cô dân nữ thật sự thì hai bờ mông liền sưng lên đau đớn.
Dù vậy, bị Nam Vô Tâm làm rơi từ trên cao xuống như vậy không hề dễ chịu, Astrid hai tay ôm mông của mình ánh mắt u oán trừng lấy Nam Vô Tâm, hừ nhẹ nói: “Ayatte công tử, ngươi thấy ta nặng lắm sao?”
Nam Vô Tâm thấy vậy trong lòng thầm mắng một tiếng, con mẹ nó, Nữ Bá Tước nổi tiếng đoan chính cương trực vậy mà làm ra được bộ mặt này.
Hiện tại hắn đang rất cấp bách, hoá ra từ nãy đến giờ căn bản là hắn bị lừa, làm gì có chuyện dâm tặc cưỡng hiếp dẫn nữ, tên hắc y nhân kia mới chỉ là Kim Cương cảnh giới, muốn giở ý đồ với nữ nhân này đã không bị đánh thành đầu chó đã may rồi.
Cũng làm gì có chuyện nữ tử yếu liễu đào tơ cần hắn cứu giúp, tất cả đều là lừa dối, mà lại càng không ngờ chủ mưu lại là Vương Quốc Nữ Bá Tước Astrid.
“Khoan đã, Nữ Bá Tước, mẹ nó, chẳng phải là sư phụ của Tư Vũ hay sao?” Nhớ ra điều này, Nam Vô Tâm lập tức hoảng hồn, vậy khi nãy hắn căn bản đem sư phụ của Tư Vũ tay cùng eo hay bụng đều sờ qua, lại còn ôm hơn nữa là bế, vẫn là theo kiểu công chúa...
Nghĩ đến đó, Nam Vô Tâm mồ hôi chợt lạnh, nuốt một ngụm nước miếng sợ hãi, ánh mắt bắt đầu né tránh đối với Astrid.
“Khoan, vậy chẳng phải Tư Vũ bị sùi mào gà?” Nam Vô Tâm tiếp tục kinh hoảng nói, bắt đầu cảm thấy đau lòng với Hoa đội trưởng, thì ra bệnh tình của nàng lại nặng như vậy, thế mà vẫn giấu hắn, đúng là một nữ nhân ngốc.
“Tư Vũ yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc nàng.” Nam Vô Tâm thề thốt trong lòng một câu, lại nhớ ra hiện tại không phải lúc chăm lo những thứ này...
Trong lòng bắt đầu lần nữa suy tư cùng tính đối sách, Nữ Bá Tước, không dễ chọc!
Mà Astrid thì nhận thấy biến đổi thất thường của Nam Vô Tâm, cũng hơi hoảng, không phải bị hắn phát hiện ra chứ, nàng mím môi, mở miệng lần nữa nói, ngữ khí lại giống như đang hờn dỗi: “Công tử.. người ta thật sự nặng lắm sao, vậy mà đem tiểu dân nữ đều quăng, hức..!”
Nam Vô Tâm tỉnh thần lại, lúc này chưa thể ngả bài đối với nàng, hít một hơi trấn tĩnh lại, cười ngượng ngùng nói: “Khặc, khụ, xin lỗi Anh Tư cô nương, là do bản công tử sơ xuất, do trời đột nhiên trở lạnh, không cẩn thận mà làm rớt Anh Tư cô nương xuống, tuyệt không phải do cô nương nặng.”
Biết thân phận của đối phương sau, Nam Vô Tâm liền nói năng trở nên lễ phép, điều này làm cho Astrid nhíu mày không vui, trời lạnh? Ừ đúng là lạnh thật nhưng mẹ nó dân nữ ta đây còn không kêu lạnh nói gì Cao Thủ cảnh giới như ngươi.
Thấy Nam Vô Tâm vẫn đứng đần người ra đó, Astrid liền đưa tay lên vuốt ve hai bàn chân của mình, trên miệng xuýt xoa, biểu tình trên mặt trở nên đau đớn, ánh mắt thỉnh thoảng còn hờn dỗi liếc Nam Vô Tâm phảng phất như muốn nói, nếu còn không đỡ lão nương tối nay ngươi liền không xong...
Nam Vô Tâm khoé miệng co giật, mẹ nó, nếu không phải biết Astrid là Chiến Tướng hậu kì cảnh giới thì hắn đã nhận định hình ảnh trước mặt là sự thật.
Làm gì có chuyện Chiến Tướng cảnh giới cường giả đang chạy mà vấp chân ngã, xong còn đau chân, quá ma huyễn.
Nam Vô Tâm vẫn chưa thể ngả bài với nàng, cắn môi một lúc cuối cùng tiến lên lại gần Astrid, cúi xuống đưa hai tay ra muốn ôm đỡ nàng dậy.
Lúc chuẩn bị chạm vào người Astrid thời điểm, Nam Vô Tâm nghĩ đến điều gì đó, mồ hôi lần nữa lạnh toát sống lưng, Nữ Bá Tước tự nhiên đến đây gặp hắn vì lí do gì?
Hai người trước đó không có quen nhau, càng là không có thù oán, cho nên chỉ có thể là liên quan đến Hoa Tư Vũ, Astrid là sư phụ của Hoa đội trưởng, mà đội trưởng này của hắn rất kính trọng và yêu quý sư phụ cho nên căn bản sẽ không dấu diếm mà kể hết chuyện hai người cho Astrid.
Mà Astrid đâu, yêu đồ như con, sao có thể để bảo bối đồ nhi của nàng gả cho kẻ không ra gì, tất nhiên hắn không phải kẻ như vậy, cho nên lí do Astrid đến đây chỉ có một, thăm dò hắn hay nói cách khác chính là kiểm tra nhân phẩm của bản thân.
Sau một đoạn su luận dài, Nam Vô Tâm cảm giác mình đã nắm rõ được ngọn nguồn câu chuyện, hắn hiện tại mới là kẻ làm chủ cuộc chơi, ha ha ha...
Từ lúc nãy đến giờ hắn cảm thấy mình không ngừng sờ mó nàng có thể sẽ khiến sư phụ đại nhân này không hài lòng, cho nên tiếp theo biểu hiện tuyệt đối không thể làm cho Astrid tức giận.
Nam Vô Tâm nở ra nụ cười có chừng mực, theo phương thức quý tộc mà đưa tay ra đối với Astrid, lễ phép như con kính cha kính mẹ nói:
“Hoa cô nương, để bản công tử dìu cô dậy, nào, bám lấy!”
Astrid lập tức bĩu môi u oán trừng lấy hắn, thầm mắng Nam Vô Tâm đầu gỗ, nàng làm ta rõ ý như vậy rồi mà còn...
Đột nhiên nàng kêu rên lên một tiếng nhẹ nhàng yêu kiều: “Ai u, xuýt, đau quá đi mất...” Nói xong còn đáng thương ngước lên nhìn Nam Vô Tâm.
Nam Vô Tâm lập tức cảnh giác lên, quả nhiên Nữ Bá Tước không dễ đối phó như vậy, tuyệt đối là đang thử thách hắn, Nam Vô Tâm nghĩ nếu mình lần nữa ôm rồi bế lấy nàng, có lẽ hôm nay mạng già khó giữ.
“Khụ!” Nam Vô Tâm ho khan một tiếng, sau đó ngó nhìn xung quanh, nhận ra không có ai rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc xe lăn, đúng vậy, là một chiếc xe lăn, chính là cái mà Nam Tuyết Thần trước đây dùng cho hắn ngồi.
“Vẫn là bản công tử cơ trí!” Nam Vô Tâm đắc ý khen mình một câu.
“Con mẹ nó!” Astrid thiếu chút chửi bậy ta khỏi miệng, nhìn đến cái xe lăn phía trước, khuôn mặt đều đen, thậm chí còn đen hơn khi đã thấy Nam Vô Tâm đứng bên cạnh xe lăn, làm ra mời thủ thế đối với nàng nói: “Hoa cô nương, nếu đi lại khó khăn như vậy thì vẫn nên dùng xe lăn thôi, để bản công tử giúp cô đẩy.”
Nói xong còn thân sĩ đưa ra một cánh tay của mình, ý là để Astrid tự biết đường mà bám vào đó.
“Đạ tạ công tử nhiều lắm, người quả thực quá chu đáo!” Astrid nở ra nụ cười khó coi hơn cả khóc, sau đó phải tiếp tục diễn kịch mà bám lấy một tay của Nam Vô Tâm, lê lết một bên bàn chân của mình rồi nặng nề ngồi xuống xe lăn, cuối cùng là thở ra một hơi giống như người già bệnh nặng được giải thoát.
Thấy Astrid khuôn mặt khó coi ngồi lên xe lăn, Nam Vô Tâm tinh thần vô cùng sảng khoái, để Vương Quốc Bá Tước ngồi xe lăn, một thành tựu để đời!
Hắn cần lấy tay nắm, mỉm cười đối với Astrid nói: “Hoa cô nương cảm thấy đỡ hơn chưa? Ta bắt đầu đẩy đó nhé!”
“Tốt, cảm ơn công tử nhiều vô cùng.” Astrid đưa tay lên chán trầm mặc nói, trong lòng đang nghĩ vì sao trong nhẫn trữ vật tên này có hẳn một cái xe lăn, đừng nói là nếu nàng trở bệnh nằm liệt ra đó tên này cũng mang ra một cái giường bệnh cho nàng nằm dưỡng bệnh luôn?
Nam Vô Tâm nếu biết suy nghĩ của nàng sẽ nói: “Kì thực còn có thêm chăn cho ngươi đắp, không sợ lạnh.”
Hai người trầm mặc đi một đường, Astrid an tĩnh ngồi trên xe lăn còn Nam Vô Tâm thì ở phía sau chăm chú đẩy xe, còn cẩn thận tránh ta những chỗ có sỏi đá gập gềnh.
Kì thực Nam Vô Tâm không phải không nhận ra, cứ mấy phút một lần, ngài Nữ Bá Tước đại nhân này lại quay ra sau u oán nhìn lấy hắn, còn hừ nhẹ thêm một tiếng hờn dỗi.
Ý gì đây, thử thách mới? Nam Vô Tâm lại bắt đầu suy tư lên, nghĩ làm sao cho vị Bá Tước đại nhân này hài lòng mới được.
Thấy Nam Vô Tâm đối với mình đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giữ khoảng cách, Astrid thế mà lại cảm thấy khó chịu, mím môi do dự một hồi, cuối cùng ngước lên nhìn Nam Vô Tâm, ngượng ngùng nhỏ giọng nói ra:
“Công tử, ta.. ta lạnh..!”
Đến rồi, khảo nghiệm mới, Nam Vô Tâm lập tức cảnh giác lên, lại phát giác ta Astrid ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lớp áo bên ngoài của hắn, bắt đầu suy tư phương án:
“Là khảo nghiệm xem ta có phải bạn trai tốt biết quan tăm chăm sóc bạn gái mình đúng không, hừ, bản công tử đương nhiên là người như vậy!”
Tự khen mình một câu, Nam Vô Tâm bắt đầu cởi ra lớp áo khoác bên ngoài rồi đưa cho Astrid mỉm cười ấm áp nói: “Hoa cô nương, nếu lạnh thì cứ lấy áo của ta mà mặc, là nữ nhân khi ra ngoài nên chú ý sức khoẻ bản thân!”
Astrid thấy lại nụ cười ấm áp này của hắn, trong lòng cũng ấm lên, mỉm cười tiếp nhận chiếc áo từ tay hắn, đang định khoác lên thì đột nhiên dừng lại, Astrid còn cảm thấy thế này chưa đủ, thế là tiếp tục giở giọng yếu ớt đối với Nam Vô Tâm nói: “Công tử, chân ta vẫn còn đau, hoạt động cơ thể không tiện cho lắm, cho nên.....” Đến đó rồi dừng lại, bắt đầu mím môi, bày ra khuôn mặt đáng thương.
Nam Vô Tâm lập tức sững sờ, cái này cũng quá vô lý rồi đi, ngươi đau chân nhưng tay không có phế, mắng trong lòng một câu, Nam Vô Tâm trên miệng vẫn treo lên nụ cười ấm áp, đối với Astrid nói: “Vậy để bản công tử giúp cô nương khoác lên nhé.”
“Đa tạ công tử!” Astrid e lệ mà cúi đầu thấp giọng nói một câu.
Nam Vô Tâm cầm tấm áo lên cẩn thân vì Astrid khoác vào bên ngoài, làm xong mới mỉm cười nói: “Thế nào, cô nương đã thấy tốt hơn chưa?”
“Ấm..ấm lắm, thơm nữa!” Astrid ở phía Nam Vô Tâm không nhìn thấy cúi xuống hít lấy một hơi, trên miệng không tự chủ mà nở ra nụ cười bệnh trạng.
“Há, cô nói gì?” Nam Vô Tâm tai thoáng qua như bị điếc, khó hiểu nhìn nàng, lo lắng xem khảo nghiệm lần này mình hoàn thành tốt không.
Astrid cũng phát giác ra mình vô thức thất thố, vội vàng sửa chữa nói: “Ý ta là không còn thấy lạnh nữa, đa tạ Ayatte công tử!”
“À à!” Nam Vô Tâm gật đầu, phù, lại qua thêm một khảo nghiệm nữa, ha ha, Nữ Bá Tước, biết bản công tử lợi hại đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.