Chương trước
Chương sau
Một âm thanh nữ tính mang theo vẻ hốt hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng vang lên trong rừng sâu lọt vào tai Nam Vô Tâm.
Hắn không vội lao đến mà đứng trầm ngâm một hồi lâu, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều điều. Mẹ nó, trời tối thế này nữ nhân không ở trong nhà ngủ nghỉ đi mà vào rừng làm gì...
“Aaaaá, cứu tôi với, aa, đừng lại gần đây, không được chạm vào ta...”
Âm thanh kêu la thất thanh kia lại lần nữa vang lên trong rừng sâu, cường độ còn lớn hơn khi nãy, còn có thể nghe thấy ngữ khí bên trong vô cùng hốt hoảng và tuyệt vọng.
“Mẹ nó, thì ra là cưỡng hiếp dân nữ nhà lành, vậy thì bản công tử không thể mặc kệ được rồi.” Toàn thân dâng lên chính khí lẫm liệt, Nam Vô Tâm buông lại một câu rồi theo phương hướng của âm thanh không ngừng kêu la phóng đi.
Rất nhanh, Nam Vô Tâm xuyên qua từng nhành cây kẽ lá, phóng đi như điên trong rừng tối, gạt qua tán cây chắn đường, âm thanh kêu la kia đã gần ngay trước mắt.
Đến nơi, Nam Vô Tâm ngay lập tức lớn giọng quát một câu: “Tên kia, bỏ ra dân nữ nhà lành, để bản công tử tới!”
Nói xong ánh mắt hắn mới nhìn đến khung cảnh trước mặt, một cái tóc đỏ dung mạo bình phàm nử tử mặc quần áo vải kín đáo đang ngồi bệt dưới gốc cây, hai tay vòng ra ôm trước ngực, bộ dáng tuyệt vọng sợ hãi.
Mà phía bên kia, một tên hắc y nhân đang đứng đối diện, cách nữ nhân kia một khoảng rất xa, cũng không giống bộ dáng chuẩn bị cưỡng hiếp lắm.
Nam Vô Tâm gãi gãi cái đầu nhìn hai người, nữ nhân kia dung mạo tuy không đến mức xinh đẹp nhưng dáng người tuyệt đối là hoả bạo, nhưng mà chẳng phải bị cưỡng hiếp sao, thế nào quần áo trên người không chút tổn hại.
Lại nhìn sang tên hắc y nhân, ánh mắt né tránh mỗi khi bị nữ nhân kia nhìn, hai tay lúng túng gãi quần áo, quần áo vẫn còn nghiêm chỉnh, kì thực cũng không giống chuẩn bị cưỡng hiếp dân nữ cho lắm.
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, nữ tử kia khi thấy Nam Vô Tâm đến khuôn mặt lập tức trở nên vui mừng, không biết nặn đâu ra nước mắt rồi cả người chạy đến nhào vào trong lòng hắn, uỷ khuất nói: “Công tử, cầu ngươi cứu dân nữ, ta hôm nay lên rừng hái thuốc, nhưng mãi đến tối muộn cũng chưa xong, không may gặp phải tên biến thái này, hắn..hắn hắn muốn cưỡng hiếp dân nữ, nếu công tử không đến kịp có lẽ ta đã.. ô ô!”
Nói một tràng dài, cuối cùng nữ tử kia cả đầu vùi vào trong ngực Nam Vô Tâm khóc rống lên vô cùng lợi hại, nhưng thỉnh thoảng còn đưa mắt lên len lén liếc lấy biểu tình của Nam Vô Tâm.
Nam Vô Tâm thì không có để ý nhiều như vậy, mé, thứ gì mà mềm vậy, hắn lúc này mới cảm nhận được hai đại hung khí vừa to vừa tròn của nữ tử đang ép sát vào mình, tuyệt đối là mềm mại.
Không những vậy, hắn còn ngửi thấy một mùi hương thơm dịu nhẹ dễ chịu xuôi vào mũi, lại còn có chút quen thuộc, hắn cảm giác rất giống mùi thơm cơ thể của Hoa đội trưởng, khuôn mặt hơi trở nên đê tiện hít một hơi, đưa tay ra ôm lấy vòng eo gợi cảm của nữ tử.
Nữ tử thấy vậy khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng nhìn lên khuôn mặt đẹp trai mười phần của thiếu niên, lập tức cũng như con chim non nép sát vào người hắn.
Nam Vô Tâm lúc này đã mặc định tên hắc y nhân là kẻ xấu, còn nữ tử trông liễu yếu đào tơ này mới là người bị hại.
Đưa tay xuống cầm lấy bàn tay thon gọn mịn màng của nữ tử, Nam Vô Tâm nở ra nụ cười ấm áp nói: “Cô nương đừng sợ, đã có bản công tử ở đây, không ai dám làm hại cô!”
Astrid mím môi, trong lòng đang điên cuồng gào thét, aaa, nắm tay đầu của ta, lại còn là tình lang của đồ nhi, sư phụ không phải là người tốt, xin lỗi tiểu Vũ nhiều.
Nàng sụt sùi, đưa một tay gạt đi nước mắt, vẻ mặt chân thành nói: “Đa tạ công tử, hức, dân nữ là A... là Hoa Anh Tư, nếu không có người có lễ hôm nay dân nữ đã...”
Nam Vô Tâm nghe vậy liền tức giận, ôm chặt đối phương trong người, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói: “Được rồi, Anh Tư, hôm nay để bản công tử đòi lại công đạo cho nàng!”
Tạm thời buông ra Hoa Anh Tư, kì thực là Astrid, Nam Vô Tâm đến trước mặt hắc y nhân, tên này mới chỉ có Kim Cương cảnh giới, Nam Vô Tâm giận nữ chỉ vào mặt hắn nói:
“Hừ, dám cả gan giữa ban ngày... à, ban đêm cưỡng hiếp dân nữ nhà lành, ngươi biết tội của mình chưa!”
Nhưng trước con mắt bất ngờ của Nam Vô Tâm, tên hắn y nhân vậy mà quỳ rạp xuống, sợ hãi liên tục dập đầu nói: “Công tử đại nhân, mong người đứng giết ta, đừng giết tiểu nhân....”
Nam Vô Tâm không nghĩ nhiều, chỉ cho là tên này bị khí thế vô song của mình làm cho sợ hãi, lạnh giọng nói: “Muốn tha thứ? Đã muộn, tội này của ngươi nặng có nặng, nhẹ cũng có nhẹ, nể tình ngươi chưa làm gì với cô ấy, tội chết có thể miễn, bất quá....”
Nghe đến Nam Vô Tâm miễn cho hắn tội chết, hắc y nhân vội vui mừng, nhưng lời tiếp theo đã làm hắn rùng mình.
“Bất quá, đề phòng ngươi sau này còn làm chuyện xấu, bản công tử phải đích thân huỷ đi công cụ gây án!”
Lời này chỉ có nam nhân hiểu, Astrid chỉ là cái lão xử nữ, đối với chuyện này không có tí kiến thức, cho nên chỉ nghĩ rằng Nam Vô Tâm trừng phạt một chút tên kia.
Nhưng Astrid cũng không muốn hại người vô tội, tên kia dù sao chẳng có làm gì nàng, nếu muốn làm gì thì cũng đã bị Astrid một chưởng vỗ chết.
Hắc y nhân bên trong đũng quần chợt lạnh, con mẹ nó, nên này là ác ma sao, mồ hôi đổ lạnh cả người, vội dập đầu bùm bụp với Nam Vô Tâm nói: “Công tử đại nhân, không được, cầu ngài tha cho ta, tiểu nhân không phải là có ý cưỡng hiếp, kì thực, tiểu nhân là bị...” Đang định dùng tay chỉ vào Astrid phía sau Nam Vô Tâm, mở miệng kêu oan, hắc y nhân chợt thấy tấm lưng lạnh toát, mà Astrid trong bộ dáng bình phàm nữ tử đang lạnh lùng lườm lấy hắn, phảng phất muốn nói, nói thử xem, hôm nay lão nương cho ngươi không xong...
Hắc y nhân khóc như mưa trong lòng, hai người trước mắt quá đáng vô cùng, một người thì ép hắn diễn kịch, một người thì đòi cắt tiểu đệ của hắn, aaa, đôi cẩu nam nữ, ác ma nam nữ, hắc y nhân trong lòng mắng hai người một nghìn lần, ngoài mặt thì sợ hãi nói:
“Tiểu nhân là bị mê hoặc thần trí mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, cầu mong cô nương tha thứ cho ta, công tử đại nhân cầu ngươi tha cho ta, tiểu nhân sau này không dám làm bậy nữa.”
Nam Vô Tâm ánh mắt trầm tư nhìn tên hắc y nhân, một lúc lại quay ra sau nhìn Hoa Anh Tư.
Astrid trong lòng lập tức chột dạ, không phải là bị phát hiện chứ, ngoài mặt vẫn cố trấn tĩnh, mím môi tươi, cuối cùng dạo bước tiến được trước mặt Nam Vô Tâm, cầm tay hắn nhẹ giọng nói: “Công tử, đa tạ người đã cứu dân nữ, còn tên này, tuy hắn có ý đồ xấu với dân nữ nhưng ta vẫn chưa tổn hại gì, có thể tha cho hắn một mạng được không?”
Hai người này không thích hợp, Nam Vô Tâm hiện tại mới phác giác ra điều đó, nhưng cũng không vội vách trần, mở miệng đối với Hoa Anh Tư ôn nhu cười nói: “Cô nương quả là người thiện lương, bản công tử khâm phục, không biết cô nương tối khuya thế này muốn đi hái thuốc làm gì?”
Hoa Anh Tư nghe vậy cắn răng, quả nhiên bị hắn nghi ngờ sao, ngay lập tức làm ta bộ mặt thương tâm nhất có thể, buồn bã nói: “Chả là dân nữ trong nhà có nhận nuôi một học trò, chẳng may con bé bị sùi mào gà, cho nên dân nữ mới... mới, hức hức, học trò của ta, tội nghiệp con...”
Nói xong còn đưa khăn lên mặt lau lau nước mắt, bộ dáng tuyệt đối là thương tâm gần chết, quả thực là vậy, trong lòng đang điên cuồng xin lỗi Hoa Tư Vũ, đồ nhi nàng thực ra không có bị sùi mào gà...
Hoa Tư Vũ ở nhà: “Hắt xì, khặc, khụ khụ... cảm giác có người nói xấu ta?”
Nam Vô Tâm nghe vậy trong lòng buông xuống một chút, đưa tay ra ôm lấy eo thon của Hoa Anh Tư rồi kéo đối phương vào lòng, mục đích có lẽ là vỗ về an ủi...
Đối với tên hắc y nhân lạnh giọng nói: “Hừ, nghe thấy chưa, cô nương này là người lương thiện như vậy, bị ngươi giở ý đồ xấu mà vẫn không oán trách, còn muốn tha thứ cho ngươi, ngươi cảm thấy mình cặn bã thế nào chưa?”
Hắc y nhân khoé miệng co giật, nhìn Hoa Anh Tư hai má ửng hồng, như con chim non nép sát vào ngực thiếu niên, hắn đã biết đàn bà điên này rốt cuộc muốn hắn diễn kịch làm gì.
Trong lòng vô cùng tức giận, nhưng mà làm được gì đâu, đôi cẩu nam nữ trước mặt này chẳng khác nào ác ma, giận mắng một câu trong lòng: “Hừ, cẩu nam nữ, mời các ngươi chơi vui!”
Ngoài mặt lại là hoà ái cười nói: “Vâng vâng vâng, đa tạ công tử đại nhân, cô nương tha mạng, tiểu nhân là cặn bã, chó chết, không có tình người, tiểu nhân sau này không dám làm bậy nữa.”
“Rồi, biến đi!” Nam Vô Tâm ghét bỏ nói một câu, tên hắc y nhân nghe vậy vội lùi ra sau rồi bắt đầu chạy như điên trốn thoát...
Chỉ còn lại Nam Vô Tâm và Hoa Anh Tư bên trong rừng sâu tăm tối, cô nam quả nữ ở chung không tiện, biết là vậy nhưng trong lòng hắn vẫn hơi chút tiếc nuối, kịch bản tiếp theo chẳng phải là Hoa Anh Tư cảm kích công ơn cứu mạng, lại xem dung mạo hắn anh tuấn đẹp trai mà nói: Đa ta công tử cứu mạng dân nữ, tiểu nữ trong nhà cũng không có tài sản gì quý báu, chỉ có tâm thân này trong sạch muốn dâng lên cho công tử, mong người không chê tiểu nữ thấp hèn sao?
Astrid tất nhiên không biết con hàng này trong lòng đang nghĩ bậy, nàng hiện tại hai má ửng hồng, lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo, lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy với người khác phái, mà đối phương lại còn là tình lang của đồ đệ mình, cảm giác sai trái không ngừng mang đến cho Astrid tội lội cùng với.... kích thích?
Nam Vô Tâm bây giờ mới nhìn kĩ tổng thể Hoa Anh Tư trong người mình, ngoài dung mạo có chút phổ thông ra thì mọi thứ khác đều là trên cả tuyệt vời, khí chất trên người Hoa Anh Tư lại càng không thể có trên một cô dân nữ, điều này làm cho Nam Vô Tâm cẩn thận cân nhắc.
Đối với nàng nói: “Trời cũng đã tối, cô nương nhà ở đâu để bản công tử đưa cô về.”
Astrid hiện tại cũng không tiện từ chối, dù sao nàng đang trong vai cô dân nữ liễu yếu đào tơ, với thân phận này một mình trở về trong tối cũng không tốt cho lắm...
Nhưng càng không thể để hắn đưa nàng về gia tộc Hoa Hồng, Astrid cắn môi suy tư, nghĩ đến gì đó, cuối cùng khuôn hồng hồng lên trông thấy, mím môi đối với Nam Vô Tâm nói ra: “Công tử, đa tạ người nhưng mà, nhưng mà chân của ta có chút đau, có lẽ...”
Nam Vô Tâm nghe vậy liền lập tức hiểu ý, có lẽ là khi nãy Hoa Anh Tư cô nương do chạy chốn kẻ xấu không may bị ngã, dẫn đến chân hiện tại bị đau, đi lại khó khăn...
Hắn không do dự mà dứt khoát bế Hoa Anh Tư lên theo tư thế công chúa, mỉm cười với nàng nói:
“Vậy thì Anh Tư cô nương, nhà ta vô cùng rộng, lại còn rất nhiều phòng, để cô nương về nhà ta nghỉ một đêm, đến khi nào cô nương khỏi hẳn liền sẽ đưa ngươi trở về.”
Hoa Anh Tư kì thực là Astrid gương mặt đỏ bừng lên, sống bấy nhiêu năm đến giờ, đây là lần đầu tiên được người khác bế như thế này, càng không ngờ rằng làm Nữ Bá Tước đoan chính như mình lại có ngày xuất hiện bộ dáng này, điều mà trước đây nàng thậm chí còn không dám nghĩ đến.
“À quên chưa giới thiệu, ta là Ayatte, người của gia tộc Bách Hoa, cô nương cứ kêu tên ta là được, không cần gọi công tử làm gì cho khách sáo!” Nam Vô Tâm mỉm cười ấm áp đối với nữ tử trong ngực nói, nhưng bên trái con mắt lại loé lên tử sắc.
【Vũ Trụ Chi Nhãn】
【Tính danh: Rose Astrid】
【Giới tính: Nữ】
【Chủng tộc: Nhân tộc】
【Huyết mạch: Không】
【Thể chất: Thiên Sinh Kiếm Tâm】
【Cảnh giới: Chiến Tướng hậu kì cảnh giới】
“Con mẹ nó!” Nam Vô Tâm nhìn vào bảng thông tin mà giật nảy mình sợ hãi, trên tay chợt quăng nhẹ làm cho Astrid cũng bị bất ngờ mà rơi cái bộp xuống đất...
Cứu được cái dân nữ trong rừng, phát hiện nàng lại là Vương Quốc Bá Tước, con mẹ nó cuộc đời quá ma huyễn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.