Nam Vô Tâm đưa Astrid vào bên trong một căn phòng nghỉ ngơi đầy đủ tiện nghi, làm xong hắn cẩn thận lùi ra đứng bên cạnh cửa, tránh việc nam nữ ở chung trong một phòng sợ vị sư phụ đại nhân này không hài lòng. Đứng tại cửa, Nam Vô Tâm mỉm cười đối với vị này nữ Bá Tước nói: "Anh Tư cô nương, tạm thời ngươi cứ bên trong đây nghỉ ngơi, nếu cần gì thì cứ nói với gia nhân trong nhà là được, còn không thì cứ đích thân nói với bản công tử." Astrid gặp hắn tránh mình như tránh ma bộ dáng, liền khẽ nhíu mày không vui, bên ngoài mặt thì vẫn nở ra nụ cười ôn hòa nói: "Đa tạ công tử, người quả thực quá chu đáo, là tiểu dân nữ làm phiền công tử rồi!" "Vậy không còn gì ta đi trước, không làm phiền Anh Tư cô nương nghỉ ngơi." Nam Vô Tâm mỉm cười khách khí đối với nàng nói, nói xong lùi ra khỏi phòng, chuẩn bị đưa cánh cửa đóng lại. Kẹt.. Astrid mím môi do dự một hồi, cuối cùng cũng không có gọi hắn lại, để lại nàng bơ vơ một mình trong căn phòng rộng rãi. Nàng tỏa ra thần thức xung quanh căn phòng một hồi, phát hiện bên trong căn phòng hoàn toàn bình thường, không có thủ đoạn để giám sát nào do Nam Vô Tâm để lại, cũng có vui mừng nhưng cũng có điểm không vui. Chép miệng lẩm bẩm cực kì khó hiểu cùng mâu thuẫn: "Cái tên này cũng quá tin người đi, chính ta còn thấy ta vô cùng khả nghi, vậy mà hắn lại không đề phòng gì..." Nam Vô Tâm nếu biết chắc sẽ phản ứng: "Ặc, giám sát Nữ Bá Tước, bản công tử vẫn chưa có gan làm chuyện này." Không còn ai khác, Astrid rốt cục cũng không còn phải diễn nữa, nàng đứng phắt dậy, duỗi người sảng khoái một nhịp rồi đổ gục xuống giường. Tuy là Chiến Tướng cảnh giới nhưng nàng cũng biết mệt chứ, diễn lâu như vậy, lại còn bắt nàng phải ngồi xe lăn, không thể chấp nhận. Astrid kéo phăng tấm dịch dung trên khuôn mặt ra làm cho dung nhan xinh đẹp quyến rũ vốn có hiển lộ ra. Trong lúc định cởi ra lớp áo bên ngoài rồi quăng đi thì Astrid lại sững sờ mà dừng lại, nhẹ nhàng cởi ra rồi cầm trên tay, nàng trong bụng hơi chột dạ liếc nhìn xung quanh phòng một lúc, sau đó khuôn mặt lại bắt đầu trở nên bệnh trạng lên, đưa tấm áo lên mũi rồi hít sâu một hơi. Làm xong, trên tấm gương mặt vốn đã bệnh trạng lại nhiễm thêm một vệt đỏ ửng, Astrid vỗ vỗ gương mặt mình, cố trấn tĩnh lại lẩm bẩm: "Astrid, ngươi quên ngươi là sư phụ của tiểu Vũ sao, không được như vậy." Thế nhưng là trong đầu Astrid hiện lên hai thái cực, đó chính là ác ma Astrid và thiên thần Astrid, cả hai đang đối chọi với nhau gay gắt. Ác ma Astrid: "Vậy thì có sao chứ, tiểu Vũ là tiểu Vũ, ngươi là ngươi!" Thiên thần Astrid: "Không được, tiểu Vũ là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn cướp đi hạnh phúc của đồ đệ mình sao?" Ác ma Astrid: "Hứ, đã là đồ đệ tốt thì phải biết hiếu kính sư phụ, có thứ gì tốt thì phải dâng lên cho sư phụ, đó mới là đồ đệ ngoan!" Thiên thần Astrid: "Ngươi! cưỡng từ đoạt lý, nào có chuyện sư đồ cùng chồng, ngươi cũng nên nhớ ngươi là Nữ Bá Tước!" Ác ma Astrid: "Nữ Bá Tước thì sao, có ăn được không, ôm cái danh hiệu đến lúc chết thì được gì, ở bên hắn chẳng phải vui vẻ sao?" Thiên thần Astrid: "Ta..ta..!" Ác ma Astrid: "Thân chủ, ở bên hắn, ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?" Astrid lại đưa áo lên mũi hít một hơi, ngu ngơ gật đầu: "Hình như là thế." Thiên thần Astrid: "Không thể nào!" Ác ma Astrid: "Đã thứ gì tốt thì mình phải đuổi theo cho bằng được, đúng không nào?" Astrid cảm thấy có lý, gật đầu. Thiên thần Astrid: "Thân chủ, xin hãy tỉnh táo, còn tiểu Vũ thì sao?" Ác ma Astrid: "Tiểu Vũ, chẳng phải nàng cũng biết hắn có nhiều vợ sao, thêm cái sư phụ của mình thì có sao, huống chi ta tin nàng là người hiểu chuyện, biết kính yêu sư phụ mình." Astrid cảm thấy có lý, tiểu Vũ là người như vậy, sống bao nhiêu năm nàng biết rõ. Thiên thần Astrid: "Ác ma, thân chủ, các ngươi...!" Ác ma Astrid: "Nam Vô Tâm bất kể là dung mạo, thiên phú, nhân phẩm đều tốt, không lẽ trên đời này còn tên nào xứng đáng với thân chủ hơn hắn sao?" Thiên thần Astrid: "(。ŏ﹏ŏ)" Ác ma Astrid: "Chưa kể nếu sau này đến với hắn, thân chủ lại còn không phải xa đồ đệ tiểu Vũ của mình, một công đôi đường!" Thiên thần Astrid: "(。>﹏Ác ma Astrid: "Từ ngươi quan sát vừa rồi, Nam Vô Tâm đối với nữ nhân rất quan tâm, chu đáo, ở bên cạnh hắn rất có thể được hạnh phúc!" Thiên thần Astrid: "(ಥ﹏ಥ)" Ác ma Astrid: "Còn nữa, khi nãy thân chủ không thấy hắn bị cừu nhân ám sát sao, hắn hiện tại có thể rất nguy hiểm, mà đồ đệ của ngươi không thể trở thành góa phụ nha, thân chủ cần ở bên bảo vệ hắn!" Thiên thần Astrid: "༼ಢ_ಢ༽" Chỉ thấy bên trong đầu của Astrid, thiên thần dần dần hắc hóa thành màu đen, trở thành thiên thần sa ngã Astrid hiện lên và nói: "Ặc, nghe cũng có đạo lý đấy, nhưng mà chuyện này cần thiết phải suy tĩnh kĩ lưỡng, phải tìm thời điểm thích hợp nói cho tiểu Vũ." Kết quả đã rõ, Astrid trên miệng nở ra một nụ cười vui vẻ xen lẫn mong chờ mà nằm xuống, trên tay còn ôm chặt lớp áo của Nam Vô Tâm như sợ nó chạy mất. ... Trở ra khỏi căn phòng Astrid, Nam Vô Tâm thở ra một hơi, đưa tay lên gạt đi mồ hôi trên trán, thầm khen bản thân thông minh, may mắn đối phó tốt với vị này Bá Tước đại nhân. Chắc chắn Astrid vô cùng hài lòng đối với nhân phẩm và con người của hắn, sau ngày hôm nay có thể sẽ không chờ được mà muốn đóng gói bảo bối đồ nhi rồi gả sang cho hắn. Chỉ là Nam Vô Tâm không ngờ rằng, lần này vị Nữ Bá Tước này còn hào phóng hơi, ưu đãi một tặng một. Bỏ qua chuyện này, Nam Vô Tâm vẫn còn một cánh cửa nữa chưa vượt qua, nhìn sang hướng cầu thang lầu hai, Nam Vô Tâm hít sâu một hơi rồi dũng cảm bước lên.... Lên trên tầng hai, Nam Vô Tâm ngẩn người, phát hiện phòng của Mạn Thiên cửa vẫn còn mở, đèn vẫn chưa tắt. Ánh mắt của hắn hiện lên nồng đậm thương yêu, xúc động lẩm bẩm: "Xem ra Mạn Thiên nàng ấy không hề giận ta, căn bản là nhớ ta đến chết, còn mở sẵn cửa phòng và vẫn còn thức đợi ta trở về đây này..." Nam Vô Tâm lập tức bước vào bên trong phòng, vừa mới đặt chân đến, Nam Vô Tâm thân thể chợt run nhẹ, sau lưng trở nên lạnh toát. "Trời có vẻ lạnh ha, không biết Mạn Thiên nàng ấy có đắp chăn ấm không?" Nhưng hiện thực lại khác xa so với mơ mộng của hắn, chỉ thấy Mạn Thiên ngồi nép ở đầu giường, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn hắn, hai mắt híp lại, phảng phất muốn tìm ra chỗ nào trên người hắn để hạ thủ cho thích hợp. Không ổn! Đó là suy nghĩ đầu tiên của Nam Vô Tâm khi nhìn thấy sắc mặt này của nàng, nuốt một ngụm nước miếng, cánh tay luồn ra sau đóng chặt cửa lại, bị phu nhân mắng không thể để cho hàng xóm nghe ha, mất mặt! Nam Vô Tâm muốn tiến lại gần giường của Mạn Thiên, lại chỉ thấy Mạn Thiên gương mặt quay sang chỗ khác không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!" Nghe nàng nói vậy, Nam Vô Tâm biết chắc hôm nay càng không thể đi ra, hắn tin rằng nếu hắn đi ra thật, có lẽ Mạn Thiên sẽ cuốn gói rồi ra khỏi nhà, trở về gia tộc rồi sau này không cho hắn cơ hội nào nữa. Nam Vô Tâm mấy năm nay luyện tập được khuôn mặt trở nên vô cùng dày, trước lời nói sắt thép của nàng cũng không nghe theo mà vẫn từ từ tiến lên, áy náy đối với nàng nói: "Thiên tỷ, vẫn còn tức giận ta lắm sao?" Mạn Thiên không nhìn hắn, thấy Nam Vô Tâm tiến lại gần nàng chộp lấy chiếc gối bên cạnh, thẳng tay ném sang chỗ hắn. Bụp... Dù cái gối bay nhanh đến đâu nhưng trong mắt Nam Vô Tâm nó vẫn rất chậm, nhưng hắn lại không né tránh mà để nó đập thẳng vào mặt mình. Tiếp tục tiến lại bên cạnh giường rồi nhìn vào Mạn Thiên nhẹ nói: Thiên tỷ, nếu còn tức giận thì cứ đánh ta đi, đánh đến khi nào thoải mái thì thôi, đánh ta thành đầu chó cũng được, ta sẽ không phản kháng!" Mạn Thiên nghe vậy tự nhiên ngước lên nhìn hắn, trên miệng nở ra nụ cười lạnh lùng nói: "Lời này là chính ngươi nói đấy." Nam Vô Tâm không hiểu sao dâng lên một nỗi bất an, nhưng lời nói ra há có thể rút lại, gật đầu đối với Mạn Thiên đáp: "Tất nhiên rồi Thiên tỷ, chỉ cần người hết giận ta thì chịu đau một chút có há là gì!" Tuy vẻ mặt chính khí lẫm liệt là vậy nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét: "Thiên tỷ, tiếp theo người sẽ cảm động phát khóc rồi nhào vào lòng ta, xúc động nói: Tiểu Tâm, ta tha lỗi cho người, ta làm cho có thể đánh tiểu Tâm ngươi chứ, đúng không?" Nhưng chỉ thấy Mạn Thiên với bộ đồ ngủ ngắn gợi cảm đứng phắt dậy, mặc kệ từng mảng da thịt tráng nõn và dáng người yểu điệu phô ra cho hắn nhìn, nàng bắt đầu vặn cổ tay, khuôn mặt mang theo nụ cười hưng phấn lạ thường chậm rãi tiến về chỗ hắn. Nam Vô Tâm khóe miệng co giật, con mẹ nó, vậy mà đến thật... ... Tầng một, Astrid đang ngủ ngon lành trên chiếc giường xa lạ, đắp lên người một chiếc áo khoác, trên miệng nở ra nụ cười ngọt ngào xen lẫn một chút bệnh hoạn, từ đó có thể nhìn thấy một chút nước miếng... "Tiểu Tâm, đừng mà, ở đây không tiện lắm, lỡ mà tiểu Vũ nghe thấy thì sao?" Không hiểu ngài Nữ Bá Tước đoan chính ngủ mơ cái gì mà trên miệng bắt đầu phát ra linh tinh lời nói mớ. "Á.. Tiểu Vũ đừng nhìn, tiểu Tâm dừng lại, tiểu Vũ.... đang nhìn chúng ta, á...!" Ầm..ầm.. Đột nhiên trên trần nhà phát ra tiếng ầm vang vô cùng ồn ào, làm cho Astrid ngủ say đột nhiên tỉnh giấc. Mà cái tỉnh giấc này cũng làm cho Astrid kinh hoảng mà bật người dậy, nàng khuôn mặt đỏ bừng một mảnh kinh hãi, không thể tin nổi vào giấc mơ vừa rồi của mình... Đó chắc chắn không phải là nàng, Astrid Bá Tước Hoa Hồng đoan chính thuần khiết nàng, làm sao có thể trước mắt đồ nhi của mình của tên đó là chuyện ấy, quá xấu hổ. Astrid trong lồng ngực tim đập phanh phanh liên tục vì chột dạ cùng tội lỗi, nhưng không hiểu sao nghĩ lại đến hình ảnh trong mơ, một sự kích thích lạ kì dần dần dâng lên trong lòng. Càng xấu hổ hơn chính là, nàng cảm nhận được bên trong váy, quần lót của nàng vậy mà ướt rồi... Nàng không thể không làm gì khác ngoài lấy từ trong lấy trữ vật ra một chiếc quần lót khác rồi thay vào, nếu không ngày mai mặc cái quần lót ướt này đến gặp Nam Vô Tâm, nàng chắc chắn không còn mặt mũi nào sống... "Khoan, ta làm sao có thể cho hắn thấy quần lót?" Astrid điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút. Thay xong quần, Astrid mới chú ý đến động tĩnh bên trên, những tiếng ầm ầm vang dội liên tục phát ra, âm thanh này tuyệt đối truyền từ lâu hai. Liên tưởng đến giấc mơ vừa rồi, Astrid khuôn mặt lại ửng hồng lẩm bẩm nghĩ đến: "Không lẽ là đang làm chuyện đó?" "Khoan đã, lầu hai là của gia chủ và phu nhân, vậy là Nam Vô Tâm và vợ của hắn đang làm cái đó ư?" Nghĩ đến thế, Astrid không hiểu sao thấy trong lồng ngực như thắt lại, hít thở không thông, khuôn mặt trầm xuống tức tối. Nàng xiết chặt lòng bàn tay, hàm răng nghiến ken két, tức giận vô cùng mà chẳng biết đổ lỗi cho ai. Astrid cầm lên tấm áo của Nam Vô Tâm, bọc vào bên ngoài gối ôm rồi bắt đầu đấm bụp bụp vào đó. "Hỗn đản, ngươi là tên hỗn đản, lừa gạt, gặp người ta thì tránh như tránh ma, hứ, không thèm quan tâm ngươi nữa, ta.. ặc, là tiểu Vũ sẽ không cần ngươi nữa!" Ác ma Astrid hiện lên và nói: "Thân chủ, ngươi ghen sao?" Thiên thần sa ngã Astrid: "Chắc không phải, có lẽ là bị tiếng ồn phá vỡ giấc ngủ nên vậy!" Astrid ánh mắt nhìn lên trần nhà, u oán hừ lạnh nói: "Hứ, ta mà ghen, không bao giờ!" Ác ma Astrid: "Vậy nghe lén đi, nghe xem là âm thanh gì?" Thiên thần sa ngã Astrid: "Nghe lén chuyện này cũng không phải tốt, nhưng mà..nhưng mà..." Ác ma Astrid: "Cứ nghe đi!" Astrid làm theo suy nghĩ trong đầu mình, nàng bay lên sát trần nhà, ghé tai vào tường bắt đầu nghe những động tĩnh từ bên trên. Một lúc sau, khuôn mặt tức tối cũng không còn mà thay vào đó là biểu tình đặc sắc của Astrid, nàng miệng cứ há ra không khép lại được, quá kinh ngạc với những gì mình nghe thấy. "Quả nhiên tên này bị cô vợ nhỏ giận, nhưng mà nàng cũng quá đáng quá rồi, sao có thể làm như thế với hắn chứ?" Astrid khuôn mặt vừa vui vẻ vừa bất bình không vui lẩm bẩm suy nghĩ. Ác ma Astrid: "Thấy chưa, vợ của Nam Vô Tâm đáng sợ như vậy, sau này nếu tiểu Vũ về nhà không khéo bị nàng ta lấn át, đè ép!" Thiên thần Astrid: "Ặc, không đến nỗi đó chứ, nhưng mà tiểu Vũ tính cách có chút ngây thơ, cũng không khéo mà..." Nghĩ đến đây, Astrid càng chắc chắn với suy nghĩ và tâm ý của mình đối với Nam Vô Tâm, phải tranh thủ cho hạnh phúc của đồ nhi mình, cũng là của mình...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]