Người đánh thức tôi là Tần Đại Hữu, tiếng gõ cửa vang dội làm tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng. Tôi ngồi dậy thở hổn hển, cảm giác giống như là vừa mới chạy một đoạn đường thật dài vậy, chờ đến lúc tôi phục hồi tinh thần lại thì Tần Đại Hữu đã gõ cửa được một lúc lâu rồi.
Tôi bước xuống giường mặc quần áo vào rồi đi ra mở cửa cho Tần Đại Hữu.
"Trời, mới sáng ra mà anh đã làm cái gì vậy?" Tần Đại Hữu khó hiểu nhìn tôi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Tôi sờ sờ gáy, cố gắng nở nụ cười, nói là đêm qua nằm mơ thấy ác mộng. Tôi nhìn xuống thì thấy Tần Đại Hữu đang cầm bánh bao và sữa đậu nành trong tay.
"Tôi đã ăn ở ngoài quán rồi, lúc về sẵn mua cho anh đồ ăn sáng. Tám giờ rồi, tôi phải đi làm đây." Tần Đại Hữu đưa cái túi trong tay cho tôi, vừa nói xong thì lập tức xoay người rời đi, toàn bộ động tác không hề trì trệ chút nào, lộ ra vẻ bình tĩnh ung dung.
Nếu không phải tôi đã biết bí mật của Tần Đại Hữu thì e rằng tôi vẫn sẽ tin tưởng anh ta.
Ăn xong bữa sáng mà Tần Đại Hữu mua, tôi vẫn tiếp tục ngây người ở trong phòng. Ông Trần gửi cho tôi một cái hộp qua đường bưu điện, tôi vẫn luôn để nó ở một chỗ không động tới, tôi có dự cảm rằng nếu ông Trần vẫn chưa đạt được nguyện vọng của mình thì chắc chắn ông ta sẽ lại tới tìm tôi.
Hơn nữa tôi còn có cảm giác ông ta sẽ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269352/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.