Một hai giây trôi qua, trong điện thoại đột nhiên truyền tới một giọng nói khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Con mẹ nó, anh vừa làm cái gì vậy. Tôi gọi mà sao anh lại không nghe máy hả?" Trong điện thoại truyền tới một giọng nói có chút lưu manh, trong đầu tôi không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh người đàn ông vô cùng diêm dúa lòe loẹt mà mình gặp ở trong bệnh viện tâm thần kia.
Tôi sửng sốt một chút rồi nhíu mày nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình không nhìn thấy bóng dáng của Phương Tưởng đầu, lúc này mới lên tiếng, nói: "Cậu nhìn thấy tôi á, cậu đứng đâu mà nhìn thấy tôi vậy, sao tôi lại không nhìn thấy cậu?"
"Đang đứng ngay trước cửa Tử Trúc Lâm đây, tôi thấy anh lái xe ba gác đi vào bên trong, có gọi thế nào anh cũng không nghe thấy, đến lúc tôi đuổi theo thì phát hiện đã không thấy bóng dáng anh đâu rồi."
Nghe thấy Phương Tưởng nói thế, cả người tôi liền run lên, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã là hai giờ ba mươi phút chiều.
Thời gian hai giờ ba mươi phút này không xa lạ gì với tôi, bởi vì mỗi lần tôi đi giao hàng đều sẽ đến Tử Trúc Lâm vào đúng hai giờ ba mươi phút chiều.
Rõ ràng là bây giờ tôi đang ở chỗ này thì làm sao có thể xuất hiện ở Tử Trúc Lâm được chứ.
Chuyện ngày hôm qua lại xảy ra một lần nữa, rốt cuộc cái người giao hàng chuyển phát nhanh là người nào không biết.
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269353/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.