Tôi xoa tay và lấy một điếu thuốc ra, gõ gõ điếu thuốc lên tờ tiền rồi mới đưa lên miệng.
Châm thuốc rồi rít một hơi, tôi híp nhìn Tần Đại Hữu, nói: "Yên tâm đi, mai mốt tôi sẽ trả cho anh."
"Mai mốt đã trả tôi, anh có tiền à?" Tần Đại Hữu gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói.
Tôi cười: "Không có tiền, nhưng tôi định sẽ không làm nữa."
"..." Tần Đại Hữu không nói gì, tay cầm đũa hơi run lên, một miếng thịt thủ heo rơi xuống bàn.
"Đang làm ăn ngon lành, sao lại không muốn làm nữa?" Tần Đại Hữu ngập ngừng, gắp miếng thịt thủ heo trên bàn lên, không ngại bẩn mà bỏ vào miệng, sắc mặt rất bình tĩnh.
Tôi biết anh ta đang giả vờ, nhưng không vạch trần anh ta mà vẫn thản nhiên nói: "Quê tôi có chuyện, tôi phải về một chuyến, chắc một thời gian nữa cũng chưa trở lại được nên muốn xin nghỉ việc."
"Sau khi nghỉ việc có lẽ khó mà tìm được việc, nếu không anh nói chuyện với anh Chu, bảo anh Chu cho anh nghỉ mấy ngày, lúc nào xong việc thì quay lại."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, rõ ràng Tần Đại Hữu đang giữ tôi lại.
Tôi lo lắng nói: "Chuyện này không thể xong ngay được, anh Chu có cho nghỉ không?"
"Yên tâm đi, chắc chắn anh Chu sẽ cho nghỉ." Nói xong, Tần Đại Hữu cũng biết lời này hơi quá, bình tĩnh nói tiếp một câu: "Không phải anh không biết chỗ của chúng ta rất đặc biệt, trừ anh ra tôi sợ không ai dám làm. Anh Chu muốn giữ anh còn không được, sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269351/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.