Chương trước
Chương sau
Tôi xoa tay và lấy một điếu thuốc ra, gõ gõ điếu thuốc lên tờ tiền rồi mới đưa lên miệng.
Châm thuốc rồi rít một hơi, tôi híp nhìn Tần Đại Hữu, nói: "Yên tâm đi, mai mốt tôi sẽ trả cho anh."
"Mai mốt đã trả tôi, anh có tiền à?" Tần Đại Hữu gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói.
Tôi cười: "Không có tiền, nhưng tôi định sẽ không làm nữa."
"..." Tần Đại Hữu không nói gì, tay cầm đũa hơi run lên, một miếng thịt thủ heo rơi xuống bàn.
"Đang làm ăn ngon lành, sao lại không muốn làm nữa?" Tần Đại Hữu ngập ngừng, gắp miếng thịt thủ heo trên bàn lên, không ngại bẩn mà bỏ vào miệng, sắc mặt rất bình tĩnh.
Tôi biết anh ta đang giả vờ, nhưng không vạch trần anh ta mà vẫn thản nhiên nói: "Quê tôi có chuyện, tôi phải về một chuyến, chắc một thời gian nữa cũng chưa trở lại được nên muốn xin nghỉ việc."
"Sau khi nghỉ việc có lẽ khó mà tìm được việc, nếu không anh nói chuyện với anh Chu, bảo anh Chu cho anh nghỉ mấy ngày, lúc nào xong việc thì quay lại."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, rõ ràng Tần Đại Hữu đang giữ tôi lại.
Tôi lo lắng nói: "Chuyện này không thể xong ngay được, anh Chu có cho nghỉ không?"
"Yên tâm đi, chắc chắn anh Chu sẽ cho nghỉ." Nói xong, Tần Đại Hữu cũng biết lời này hơi quá, bình tĩnh nói tiếp một câu: "Không phải anh không biết chỗ của chúng ta rất đặc biệt, trừ anh ra tôi sợ không ai dám làm. Anh Chu muốn giữ anh còn không được, sao lại không cho chứ?"
Đúng vậy, trừ tôi ra, không có kẻ ngốc nào muốn bị các người lừa như vậy.
Tôi tức giận nghĩ, nhưng cũng không nói thêm gì mà chỉ thờ ơ gật đầu.
Dường như Tần Đại Hữu nhìn ra tâm trạng tôi không tốt, vội vàng uống một chai bia, ăn mấy miếng rồi trở về nghỉ ngơi.
Thu dọn đồ ăn trên bàn xong, tôi cũng lên giường đi nghỉ.
Kể từ khi biết Tần Đại Hữu và Chu Thuận đều có vấn đề, không hiểu sao trong lòng tôi bỗng trở nên căng thẳng, bắt đầu phỏng đoán tại sao hai người họ lại để tôi ở lại Tử Trúc Lâm tiếp tục giao hàng.
Nghĩ đến chuyện ba nhân viên chuyển phát nhanh lúc trước, lòng tôi lại cảm thấy thấp thỏm bất an.
Đây không phải là đối tượng tình nghi phạm tội chứ?
Mặc dù ý nghĩ này hơi táo bạo nhưng nó lại hoàn toàn hợp lý, ba nhân viên chuyển phát nhanh lúc trước từng giao hàng đến Tử Trúc Lâm, giờ đã chết hai mất tích một, người mất tích thì không có tin tức gì, có lẽ cũng lành ít dữ nhiều.
Tôi cảm giác nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sắp đến lượt tôi rồi.
Chuyện xin nghỉ việc đúng là có chút phiền phức, bác Giang nói nếu xin nghỉ việc thì chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu bây giờ không xin nghỉ việc thì chắc chắn sẽ lại có chuyện khác.
Tôi cảm giác hiện giờ làm thế nào cũng khó, trước sau gì cũng là đường chết, hoàn toàn không có đối sách nào khác.
Còn tôi nói chuyện xin nghỉ việc với Tần Đại Hữu cũng chỉ là muốn thăm dò ý của Tần Đại Hữu thôi, chắc chắn Tần Đại Hữu sẽ nói chuyện xin nghỉ việc cho Chu Thuận biết, mà ngày mai khi tôi đi làm chỉ cần xem quyết định của Chu Thuận là được.
Nếu anh ta đồng ý cho tôi nghỉ việc thì tôi sẽ nghỉ. Nếu không đồng ý cho tôi nghỉ việc mà lại cho tôi nghỉ mấy ngày thì tôi cũng sẽ đồng ý, vừa khéo có thể đi điều tra chuyện của Tử Trúc Lâm một chút, và cả những thứ kỳ lạ mà tôi thấy hôm nay.
Rõ ràng tôi đã rời khỏi Tử Trúc Lâm, vậy thì ai là người giao hàng ở Tử Trúc Lâm?
Chắc chắn không phải là giả mạo, bởi vì người giao hàng đó giống y hệt tôi, diện mạo như đúc chung một khuôn ra vậy.
Nằm trên giường một lúc, tôi đột nhiên nghe thấy sát vách có tiếng động.
Nhà mái bằng hoàn toàn không cách âm, có thể nghe thấy một chút âm thanh từ sát vách.
Sát vách tôi là Tần Đại Hữu, tiếng động cũng là do anh ta phát ra, nghe như đang nói chuyện điện thoại với ai, nhưng giọng nói khá nhỏ.
Nếu là tôi trước kia thì chắc chắn sẽ không thèm để ý, nhưng giờ thì khác.
Tôi rón rén xuống giường, sau đó mở cửa phòng lén lút đi ra ngoài.
Ngón nghề mà tôi học trong quân đội được tôi phát huy đến mức tối đa.
Tôi dán tai lên cửa phòng Tần Đại Hữu và cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, không ngờ tôi thật sự có thể nghe thấy gì đó.
Mới đầu tôi không nghe ra Tần Đại Hữu đang gọi cho ai, nhưng càng nghe tôi càng chắc chắn rằng anh ta đang gọi cho người nào.
Chu Thuận.
Tần Đại Hữu nói nhỏ: "Anh Chu, Ninh Lang muốn xin nghỉ việc, có lẽ ngày mai sẽ đến gặp anh."
Tôi không nghe thấy Chu Thuận ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng tôi nghe rất rõ câu trả lời của Tần Đại Hữu.
"Được, tôi sẽ làm như chưa có gì xảy ra cả, ngày mai anh nói với anh ta nhé."
Nói xong câu đó thì trong phòng không có tiếng gì nữa, tôi nghĩ chắc là Tần Đại Hữu đã cúp điện thoại.
Dừng một lát, tôi cũng không ở lại thêm nữa, bèn đi thẳng về phòng.
Tần Đại Hữu đang báo tin cho Chu Thuận, tôi cũng tin rằng Tần Đại Hữu không phải là nhân vật gì lớn, cùng lắm chỉ là một tên sai vặt, Chu Thuận mới là người thực sự bí ẩn.
Nằm trên giường suy nghĩ miên man một hồi, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ, tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi bị mắc kẹt ở Tử Trúc Lâm, làm thế nào cũng không tìm được đường ra khỏi Tử Trúc Lâm, gió gào thét trong Tử Trúc Lâm, đèn hai bên đường chớp tắt, cả Tử Trúc Lâm âm u nặng trĩu.
Tôi không ngừng chạy như điên trong Tử Trúc Lâm, muốn tìm đường đi ra ngoài, há miệng hét lớn, nhưng dù có hét thế nào tôi cũng không phát ra được âm thanh.
Cuối cùng chạy mệt rồi, tôi chống gối thở hổn hển, khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, cầm chiếc dù giấy dầu đứng trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn tôi chằm chằm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.